Chương trước
Chương sau
Lần này đi vào cổ thành hắn cũng đã chuẩn bị mình sẽ bị tập kích, không nghĩ tới người này thật sự đi theo hắn.

Một khi đã như vậy cũng đừng trách hắn lòng dạ độc ác.

- Ha ha, Lâm trưởng lão, ta chỉ là vô ý đi qua nơi này, sẽ không quấy rầy Lâm trưởng lão thám hiểm.

Lúc mới đi tới trong lòng hắn còn nhất quyết phải giết Lâm Tiêu, nhưng lúc này trên mặt hắn hiện lên tia sợ hãi, hắn không phải sợ hãi Lâm Tiêu mà là ngọn lửa tím có thể dễ dàng thiêu hắn thành tro tàn kia, cho dù hắn có ngu ngốc thế nào cũng hiểu được ngọn lửa màu tím nọ chính là thiên hỏa tương đương cường giả vương cấp.

Nhưng thiên hỏa cường đại như vậy vẫn bị Lâm Tiêu hút vào trong thân thể chỉ nháy mắt, làm Hứa phó đảo chủ không khỏi mất hồn mất vía.

Chẳng lẽ Lâm Tiêu là một đầu yêu thú vương cấp hóa thành hình người hay sao?

Trong lòng sợ hãi, Hứa phó đảo chủ xoay người muốn chạy đi, thân hình ẩn vào hư không, không ngừng lóe ra, đem không gian đạo văn lực vận dụng thật tinh tế.

- Nếu đã tới đây rồi thì lưu lại đi!

Ánh mắt lạnh lùng, Lâm Tiêu cười lạnh vung tay, dưới lực lượng bốn không gian đạo văn lực của hắn, lực lượng của Hứa phó đảo chủ càng hiện rõ sơ hở chồng chất.

Thủ chưởng ầm ầm nghiền áp, như núi lớn khổng lồ trấn áp hết thảy.

- Cực Quang Thiên Vân Khải!

Thời điểm nguy cơ, Hứa phó đảo chủ hét lớn một tiếng, trên thân thể hiện ra một bộ khải giáp sáng lạn, khí tức hỗn độn tán dật, ngăn chặn một kích của Lâm Tiêu.

Phanh một tiếng, lực lượng thật lớn đem Hứa phó đảo chủ hung hăng đánh nhập vào dưới lòng đất, khí huyết sôi trào, nhưng khóe môi chỉ tràn ra tia máu tươi.

- Chí bảo?

Cực Quang Thiên Vân Khải kia hiển nhiên là một vật chí bảo ẩn chứa ấn ký vương giả.

- Nhưng chí bảo thì lại thế nào!

Khóe môi hiện tia cười lạnh, hiện tại thực lực của Lâm Tiêu cũng không cần sử dụng Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn vẫn có thể oanh phá chí bảo.

Oanh oanh oanh…

Lâm Tiêu liên tục xuất thủ, toàn thân Hứa phó đảo chủ đẫm máu tươi, khải giáp không thể ngăn cản Lâm Tiêu tấn công, chân nguyên cường hãn xuyên thấu khải giáp đem ngũ tạng lục phủ của hắn oanh nát, máu phun đầy đất.

Tiếng kêu thảm thiết thê lương không ngừng vang vọng trong cổ thành thâm uyên.

Giờ phút này, ở bên ngoài cổ thành, động tĩnh Tử Tuyền Thiên Thương Viêm nổ tung đã hấp dẫn lực chú ý của hai trưởng lão khác.

Ngay sau đó bọn hắn nghe được thanh âm tiếng rống thảm của Hứa phó đảo chủ, hai người đưa mắt nhìn nhau, thần sắc sợ hãi.

Cuối cùng…

- Lâm Tiêu, ngươi dám động ta, đảo chủ sẽ không bỏ qua ngươi!

- A…

Thanh âm tiếng thét thống khổ vang vọng thiên địa, ngay sau đó hết thảy đều yên tĩnh trở lại.

- Hứa phó đảo chủ…đã chết?

Hai trưởng lão hoảng sợ liếc nhau, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi vô tận.

- Đi!

Hai người hoàn toàn không còn tâm tư hoàn thành nhiệm vụ, không chút suy nghĩ xoay người bay ra khỏi cổ thành thâm uyên, chạy nhanh về Đảo Mê Thất.

Sau một lát Lâm Tiêu đi ra khỏi cổ thành, đã ba ngày thời gian trôi qua, võ giả sống sót đều đã tụ tập bên ngoài, mà ngoại trừ Lâm Tiêu không nhìn thấy tung tích hai trưởng lão khác.

- Chúng ta trở về thôi!

Lâm Tiêu cũng không quản hai người kia đi đâu, dẫn theo võ giả sống sót quay về Đảo Mê Thất.

Đảo Mê Thất, tổng điện chấp pháp điện trung ương.

Hai trưởng lão làm nhiệm vụ cùng Lâm Tiêu lúc này đang bất an đứng trong đại điện.

- Cái gì? Các ngươi nói Lâm Tiêu giết chết Hứa phó đảo chủ trong cổ thành thâm uyên!

Đảo chủ vô cùng giật mình, hắn biết rõ thực lực của Hứa phó đảo chủ, mặc dù kém hơn hắn nhưng không phải kẻ tầm thường, nhưng hôm nay nghe được tin tức này thật làm hắn khiếp sợ không thôi.

Chẳng lẽ trên người Lâm Tiêu cất giấu bảo vật gì?

Ngẫm lại thật có khả năng, thiên phú của Lâm Tiêu tuyệt đối là đệ tử đứng đầu trong thế lực lớn bên ngoài, trên người có bảo vật là chuyện thật bình thường, mà trong Đảo Mê Thất rất ít chí bảo, nếu so sánh với bên ngoài, thật sự là thua kém thật xa.

- Xem ra ta đã bỏ sót gì đó, sớm biết vậy lúc tiểu tử kia mới gia nhập nên vơ vét sạch sẽ đồ vật của hắn, ở trong Đảo Mê Thất đều do ta định đoạt, nhưng hiện tại hiểu ra vẫn còn kịp.

- Người đâu, sau khi Lâm trưởng lão hoàn thành nhiệm vụ trở về, lập tức gọi tới gặp ta.

Đảo chủ nhìn một gã hộ pháp ra lệnh.

- Dạ!

Hộ pháp lĩnh mệnh rời đi.

Đại sảnh, vừa hoàn thành xong nhiệm vụ Lâm Tiêu đi vào phục mệnh.

- Lâm trưởng lão, đảo chủ có lời mời.

Hộ pháp lập tức tiến lên thông báo.

Lâm Tiêu nhướng mày, đảo chủ gọi hắn tới gặp có vẻ không bình thường, nhưng hắn không hề nói lời nào, chỉ gật đầu.

Chỉ một lát sau Lâm Tiêu đã tới ngoài đại điện.

- Vào đi.

Đảo chủ ngồi trên chủ vị, khí vũ hiên ngang, uy thế bức người.

Nhìn thấy hai trưởng lão làm nhiệm vụ cùng mình đang ở nơi này, Lâm Tiêu lập tức hiểu được nguyên nhân.

Xem ra là có ý xấu, trong lòng Lâm Tiêu cười lạnh, chắp tay nói:

- Đảo chủ, nghe nói ngươi gọi ta tới đây, không biết có gì phân phó?

Đảo chủ híp mắt, lạnh lùng nói:

- Lâm trưởng lão, ngươi biết tội của ngươi không?

- Không biết Lâm mỗ có tội gì?

Vẻ mặt Lâm Tiêu thật bình thản.

- Lâm trưởng lão, chẳng lẽ ngươi còn không thừa nhận!

Đảo chủ nhướng mày.

- Vốn là vô tội, có gì phải thừa nhận, đảo chủ, nếu ngươi cảm thấy Lâm mỗ có tội thì cứ nói thẳng ra đi.

Lâm Tiêu đứng thẳng trong đại điện, vẻ mặt lãnh đạm.

- Tốt, tốt lắm!

Đảo chủ gật gật đầu:

- Ngươi đã không thừa nhận, ta hỏi ngươi, Hứa phó đảo chủ hiện tại ở nơi nào?

- Đảo chủ, câu hỏi của ngươi thật kỳ quái, Hứa phó đảo chủ ở nơi này thì ngươi phải đi hỏi hắn, hỏi ta làm gì!

Sắc mặt đảo chủ thật khó xem.

- Có người nhìn thấy ngươi giết Hứa phó đảo chủ, có đúng thế không!

Đảo chủ cũng không muốn tiếp tục dây dưa, trực tiếp nói với hai trưởng lão:

- Hai ngươi nói ra những gì mình nhìn thấy.

- Dạ, đảo chủ.

Hai trưởng lão nhìn Lâm Tiêu, cố lấy dũng khí nói chuyện, mặc dù trong lòng có chuẩn bị nhưng chuyện tới trước mắt bọn hắn vẫn chột dạ, nhưng bị uy áp của đảo chủ khống chế ngày tháng lâu dài, sớm thâm nhập lòng người, ở trước mặt đảo chủ, Lâm Tiêu chẳng đáng là gì.

Lúc này hai người đem hết thảy mọi chuyện nói ra, còn thêm mắm thêm muối, nói mình tận mắt nhìn thấy Lâm Tiêu đánh chết Hứa phó đảo chủ, trên thực tế bọn hắn chỉ nghe được tiếng kêu thảm thiết mà thôi.

- Lâm trưởng lão, ngươi còn lời gì muốn nói.

Đảo chủ cười lạnh.

- Không sai, Hứa phó đảo chủ bị ta giết.

Lâm Tiêu gật đầu nói:

- Ở trong cổ thành thâm uyên, hắn âm thầm ra tay với ta, ta đánh chết hắn chỉ là tự vệ mà thôi.

Đảo chủ cũng không ngờ Lâm Tiêu lại thẳng thắn thừa nhận, mà hai trưởng lão cũng ngây người, kỳ thật bọn hắn cũng không tận mắt nhìn thấy, chỉ suy đoán mà thôi, nhưng hiện tại Lâm Tiêu chịu thừa nhận thì dễ làm, ở trong Đảo Mê Thất, đảo chủ chính là hết thảy.

- Tốt lắm, ngươi thừa nhận là tốt rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.