Chương trước
Chương sau
Một chỉ này là chiêu thức Lâm Tiêu kết hợp giữa Đoạt Nguyên Linh Chỉ cùng Vô Không Thần Chỉ, có được đặc tính của hai loại võ học, uy lực lớn kinh người.

- Di?

Đột nhiên Lâm Tiêu cảm nhận một tia không thích hợp, trong chân nguyên của đối phương ẩn chứa khí tức của Tử Tuyền Thiên Thương Viêm, mà tia khí tức kia vẫn chưa gia nhập vào chân nguyên của Bạo Liệt Vương, ngược lại vẫn đang đối kháng với chân nguyên của hắn.

- Khó trách đối phương vừa xuất hiện, ta luôn cảm giác khí huyết của hắn không ổn định, tựa hồ đã bị tổn thương, nguyên lai là vì vậy, nhưng vì sao trong thân thể hắn có được lực lượng của Tử Tuyền Thiên Thương Viêm?

Trong lòng Lâm Tiêu nghi hoặc, đột nhiên như nghĩ tới điều gì, chợt tỉnh ngộ.

- Nguyên lai là ngươi?

Lâm Tiêu lập tức nhớ tới lúc trước Tử Tuyền Thiên Thương Viêm từng giao thủ với cường giả thần bí, vì vậy làm khí tức của nó yếu bớt, nhờ vậy mình đúng lúc hấp thu, mà cường giả thần bí kia không biết là ai, hiện tại xem ra tuyệt đối là Bạo Liệt Vương không cần nghi ngờ.

- Xem ra Bạo Liệt Vương đã đối chiến với Tử Tuyền Thiên Thương Viêm, làm thương thế của hắn vẫn chưa chữa khỏi.

Ý niệm trong đầu vừa chuyển, trong lòng Lâm Tiêu đã có chủ ý.

- Chậc chậc, trong chân nguyên của ngươi còn lưu lại lực lượng của Tử Tuyền Thiên Thương Viêm, khí huyết của ngươi đã đủ cho ngươi khôi phục sao?

Lâm Tiêu nhanh chóng chữa trị thương thế trên người, nhìn Bạo Liệt Vương cười lạnh.

- Hừ, giết ngươi cũng đủ!

Thần sắc Bạo Liệt Vương lạnh lùng, sát khí bốc lên, Lâm Tiêu tới từ Đảo Mê Thất nên biết về Tử Tuyền Thiên Thương Viêm cũng không gì lạ, nhưng thiên hỏa kia chính là bí mật trong lòng hắn, không chấp nhận cho người rình rập, lúc này sát khí của hắn càng sâu, dù làm nội thương bùng nổ hắn cũng phải giết cho được Lâm Tiêu.

Nghĩ tới đây, trên thân thể hắn bắn ra không gian lực thật lớn.

Ông ông ông ông!

Không gian lực đầy trời thổi quét, đem hư không trong phạm vi trăm dặm hóa thành một lồng giam.

- Tiểu tử, ngươi mới bước vào vương giả nhất trọng, chỉ có năm không gian đạo văn lực đi, ta tung hoành hơn hai trăm năm, đánh chết chín Vương giả Sinh tử cảnh, thu nhập đạo văn lực của bọn hắn, hiện tại ta có mười bảy không gian đạo văn lực, gấp bốn lần của ngươi, ngươi lấy thứ gì chiến với ta, hiện tại ta đã phong tỏa hư không này, ngươi muốn chạy cũng không thoát, hôm nay ngươi hẳn phải chết!

Nổi giận gầm lên một tiếng, Long Văn đao chợt bắn ra hào quang, tản mát ra uy áp như từ thời hồng hoang viễn cổ.

- Để cho ngươi tới kiến thức một kích cực mạnh của ta đi, có thể chết dưới một kích này là vinh hạnh của ngươi!

- Hoang Long Lăng Tiêu!

Oanh long!

Một đạo đao mang càng thêm đáng sợ bay ra, hóa thành viễn cổ hoang long trấn áp hết thảy, như một ngọn núi lớn gắt gao đè nặng Lâm Tiêu, không sao địch nổi.

- Thiên Khung Ấn!

Trong mắt Lâm Tiêu hiện tinh mang, trực tiếp oanh thẳng ra ngoài.

Đồng thời đối mặt công kích cường đại của Bạo Liệt Vương, hắn không lùi mà tiến tới phía trước.

Oanh long!

Ca sát!

Tiếng nổ lớn vang vọng thiên địa, trong hư không xuất hiện lỗ thủng màu đen thật dài hơn ngàn thước, khuếch tán khắp bốn phương tám hướng, như khối băng vỡ vụn lan tràn vô số khe rãnh.

Phốc!

Bạo Liệt Vương bay ngược ra ngoài, làm hắn khó thể tin chính là Lâm Tiêu không màng tới sóng xung kích thật lớn, mạnh mẽ xông qua khu vực nổ mạnh, trên người huyết nhục mơ hồ, đã bị trọng thương, quả thật nhìn thấy vô cùng thê thảm.

- Đoạn Thiên Thức!

Vung cao Toái Thiên phủ, Lâm Tiêu hung hăng chém xuống.

- Tiểu tử, ngươi đang tự sát sao, ta thành toàn ngươi, chết cho ta!

Một tiếng ầm vang, Đoạn Thiên thức không phải đối thủ của Thiên Long Ngạo Thế, thiên long nháy mắt đánh tan phủ mang, mãnh liệt công kích về hướng Lâm Tiêu.

Thời khắc mấu chốt, trên người Lâm Tiêu chợt hiện ra bộ khải giáp màu đen, ngăn chặn công kích.

- Cái gì?

Bạo Liệt Vương trợn mắt:

- Không ngờ là vương phẩm khải giáp!

Ánh mắt Lâm Tiêu lạnh lùng, đột nhiên điểm ra một chỉ.

Phốc xuy!

Một đoàn hỏa diễm từ ngón tay hắn bắn tới, có ba màu sắc, quấn quanh một chỗ, mỹ diệu tuyệt luân, nhưng trong lòng Bạo Liệt Vương lại khủng bố như thiên lôi giáng xuống.

- Đây là…khí tức Tử Tuyền Thiên Thương Viêm, không đúng, còn có hai loại thiên hỏa khác, ba loại thiên hỏa hỗn hợp một chỗ, làm sao có thể!

Phốc!

Trong nỗi khiếp sợ, hỏa diễm như sao băng xuyên vào trong mi tâm Bạo Liệt Vương.

Đồng tử hắn hung hăng co rụt lại, sau đó oanh một tiếng thân thể bốc cháy lên ngọn lửa khủng bố, lại đột nhiên nổ tung, vô số ánh lửa văng khắp nơi, chậm rãi rơi xuống trên bầu trời.

Ông ông ông ông!

Từng đạo không gian đạo văn hiện lên trên không, vừa đúng mười bảy đạo.

Lâm Tiêu vung tay thu hồi toàn bộ không gian đạo văn, Long Văn đao cùng giới chỉ của Bạo Liệt Vương, mà hắn vừa chết, không gian chung quanh lập tức giải trừ giam cầm.

- Uy lực tam muội chân hỏa quả nhiên đáng sợ!

- Đại ca đã chết!

Lực Quỷ Vương đứng xa xa chứng kiến hết thảy, ánh mắt hoảng sợ, không cách nào tin nổi kết cục này.

- Trốn!

Trong lòng hắn chỉ còn lại một ý niệm, chỉ nháy mắt hắn xé vỡ hư không, bay nhanh bỏ chạy.

- Không Gian Phong Bạo!

Lâm Tiêu trực tiếp oanh ra một quyền.

Lực công kích của Không Gian Phong Bạo cũng không mạnh lắm, nhưng đối phó Lực Quỷ Vương đã đầy đủ, hắn vừa trốn vào hư không đã bị chấn bay ra, vẻ mặt hoảng sợ nhìn trừng trừng một búa chém tới.

- Không!

Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, thân thể Lực Quỷ Vương phân thành bốn năm mảnh, ngay sau đó bạo thành huyết vụ, triệt để tiêu tán, thi cốt vô tồn.

Xuy xuy xuy!

Tám không gian đạo văn lực của Lực Quỷ Vương bị Lâm Tiêu nhiếp vào trong tay, tùy ý thu lại.

Trong Thương Long Tí, các cao thủ đang hoảng loạn sợ hãi.

- Lâm đảo chủ làm sao vậy, vì sao đột nhiên đem không gian bí bảo che chắn!

- Không biết hiện tại bên ngoài thế nào? Lâm đảo chủ chạy thoát rồi sao?

- Bạo Liệt Vương đáng chết, rõ ràng là võ giả từ Đảo Mê Thất đi ra, lại đem Đảo Mê Thất biến thành dưỡng thực tràng cho hắn gia tăng thực lực, đáng hận!

Trong quá trình chiến đấu, Lâm Tiêu vì không muốn bại lộ lá bài tẩy của mình vì thế mở ra lá chắn của Thương Long Tí, lập tức làm nhóm cao thủ bên trong thất kinh.

- Mọi người không cần hoảng, ta tin tưởng Lâm đảo chủ sẽ gặp dữ hóa lành!

- Đúng rồi, Lâm đảo chủ thiên tư tung hoành, vừa rồi các ngươi cũng nhìn thấy được vương giả nhất trọng không phải đối thủ của đảo chủ, cho dù là vương giả nhị trọng đảo chủ cũng có sức đánh một trận, ta tin tưởng cho dù đảo chủ không phải đối thủ của Bạo Liệt Vương, cũng nhất định có biện pháp chạy trốn!

- Đúng vậy, ấn ký vương giả trong người chúng ta đều bình yên vô sự, đại biểu Lâm đảo chủ còn chưa vẫn lạc, tin tưởng hắn che chắn không gian bí bảo nhất định có nguyên nhân của hắn.

Lam Du Vân cùng Trần Bân đều mở miệng nói, ánh mắt kiên định nhưng nội tâm bất an, nhưng điều duy nhất họ có thể làm là tin tưởng Lâm Tiêu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.