Chương trước
Chương sau
Thiểm Đằng Vương nắm giữ hai mươi đạo Không Gian Đạo Văn có lẽ là một Vương giả Sinh Tử cảnh nhị trọng không kém, nhưng Vương giả Sinh Tử cảnh nhị trọng bình thường ở trước mặt Lâm Tiêu chẳng là gì cả, ngay cả Vương giả Sinh Tử cảnh nhị trọng đỉnh phong nắm giữ hai mươi bảy đạo Không Gian Đạo Văn như La Kinh Thiên Lâm Tiêu cũng từng đánh chết qua, há lại quan tâm đến một tên Thiểm Đằng Vương.

- Tiểu tử, ngươi nhìn cái gì vậy, sao hả? Không phục, không phục thì đi lên so chiêu, để cho Thiểm Đằng Vương ta hảo hảo giáo dạy ngươi nên tôn kính tiền bối thế nào.

Thiểm Đằng Vương cười lạnh nói.

- Thiểm Đằng Vương, đúng không?

Lâm Tiêu bình thản nói.

- Đúng.

Thiểm Đằng Vương cao ngạo ngẩng đầu.

- Lâm Tiêu, đừng gây chuyện.

Cửu Long Vương có chút lo lắng, liền thần thức truyền âm nói:

- Thiểm Đằng Vương này thực lực rất mạnh, ngay cả ta cũng từng thua hắn, ngươi không nên vọng động, hắn cũng chỉ nói miệng vậy thôi, hung hăng càn quấy thì hung hăng càn quấy, nếu chiếm cứ phủ đệ của chúng ta còn dám động thủ, thành Nhân Minh sẽ không tha bọn hắn, cường giả đế quốc cũng sẽ không bỏ qua cho bọn hắn, nhưng nếu ngươi lên động thủ trước sẽ bị hắn nắm lấy cơ hội đấy.

Lâm Tiêu lại vẫn nhìn chằm chằm vào Thiểm Đằng Vương kia:

- Thiểm Đằng Vương, ta cho ngươi một cơ hội, lập tức rời khỏi khu vực Đế quốc Võ Linh có thể bỏ qua chuyện cũ, nếu không thì đừng trách ta không khách khí.

- Ngươi nói cái gì?

Thiểm Đằng Vương ngây ngẩn cả người.

- Ta nói, ngươi và chó của ngươi lập tức cút khỏi đây cho ta.

Lâm Tiêu trầm giọng nói, thanh âm lạnh như băng.

Thiểm Đằng Vương trừng lớn hai mắt, khóe miệng không tự kìm hãm được run run, hắn lúc trước không phải không nghe rõ lời Lâm Tiêu, mà căn bản không tin nổi hai tai mình.

Thậm chí có người bảo hắn cút khỏi đây?

Thiểm Đằng Vương hắn đường đường Vương giả Sinh Tử cảnh nhị trọng, ở phiến khu vực này có bao giờ bị sỉ nhục như vậy, hơn nữa còn là bị một người trẻ tuổi nhục mạ như vậy, sắc mặt hắn lập tức khó coi thấp giọng quát ầm lên:

- Xú tiểu tử, ngươi dám nói chuyện như vậy với ta, ngươi nhất định phải chết, có biết không, ngươi nhất định phải chết, mẹ nó, tiểu tử, lập tức quỳ xuống xin lỗi ta, nếu không, ngươi sẽ phải trả giá thật nhiều cho lời nói của mình.

Thiểm Đằng Vương gào thét, trong nội tâm nổi trận lôi đình.

- Xem ra ngươi không muốn cút rồi, rất nhanh ngươi sẽ biết, quỳ xuống đến xin lỗi sẽ là ngươi, trả giá thật nhiều cũng sẽ là ngươi.

Lâm Tiêu chậm rãi tiến lên, ánh mắt lạnh lùng, hắn đã quyết định cho đối phương một giáo huấn khó quên để biết rõ cái gì là trời cao đất rộng.

- Lâm Tiêu.

Cửu Long Vương bọn hắn đều nóng nảy, như thế nào cũng không nghĩ ra Lâm Tiêu vậy mà lại xúc động như vậy.

Thiểm Đằng Vương trừng mắt nhìn Lâm Tiêu, chợt lại ngửa đầu cười ha hả:

- Ha ha. . .

Hắn là giận quá thành cười.

Những người phía sau hắn cũng đều cười ha hả.

- Tiểu tử này quả thực là một kẻ ngu, chỉ là Vương giả Sinh Tử cảnh nhất trọng lại dám nói vậy với Thiểm Đằng Vương.

- Ha ha ha, quả thực chết cười ta rồi, chưa thấy qua chuyện nào buồn cười hơn chuyện này.

Mấy người liên tục giễu cợt.

Thiểm Đằng Vương trong lúc cười to hai mắt càng toát ra sát cơ khiến người sợ hãi:

- Tiểu tử, ta rất muốn xem một chút, ngươi sẽ khiến ta trả giá thật nhiều thế nào?

Thiểm Đằng Vương hắn sóng to gió lớn gì chưa thấy qua, nếu như bị một người tuổi trẻ dọa sợ, về sau còn lăn lộn trên đại lục thế nào được nữa.

Lời nói vừa kết thúc, uy áp khủng bố từ trong cơ thể Thiểm Đằng Vương thoáng cái bạo phát ra, chỉ một thoáng, hư không trong thiên địa đều rung động lắc lư..., khí tức khủng bố phảng phất một tòa núi lớn vô hình, hung hăng trấn áp trên người Lâm Tiêu.

Cót kẹtzz

Hư không bên cạnh Lâm Tiêu phát ra tiếng ầm vang, uy áp cường đại giống như núi lớn, trấn áp tất cả, nhưng mà Lâm Tiêu lại không hề cảm thấy, vẫn từng bước một tiếng về trước, phảng phất như khí tức Thiểm Đằng Vương ở trước mặt hắn chỉ như một cơn gió.

Trong đôi mắt hắn toát ra hào quang lạnh như băng, khóe miệng khẽ than:

- Nếu ngươi đã không muốn tự mình cút, vậy thì ta sẽ động thủ khiến ngươi cút ra ngoài.

Lời nói vừa kết thúc, Lâm Tiêu tay phải nâng lên, nhẹ nhàng vỗn một chưởng xuống, một chưởng này, rất là bình thản, bay bổng ép đến phía trước.

- Buồn cười.

Thiểm Đằng Vương bị Lâm Tiêu chọc cười, đối phương lưng đeo chiến đao, rõ ràng là một tên đao khách, nhưng lại không rút đao, cũng không có chuẩn bị gì, cứ như vậy đi tới hắn, nhẹ nhàng chụp xuống một chưởng, chẳng lẽ hắn cho rằng mình là thịt cá trên thớt, mặc người làm thịt sao?

- Chút tài mọn, phá.

Trong tiếng cười lạnh, Thiểm Đằng Vương ngưng thế đánh một quyền ra ngoài, một tiếng ầm vang, quyền ảnh mờ ảo xuất hiện trên hư không, quyền ảnh hỗn độn, quét ngang tất cả, phóng lên trời, hung hăng đánh lên chưởng ảnh mà Lâm Tiêu bổ ra.

Một màn khiến mọi người giật mình xảy ra, quyền ảnh Thiểm Đằng Vương đánh lên chưởng ảnh của Lâm Tiêu thật giống như đậu hủ đánh lên thạch đầu vậy, trong khoảnh khắc sụp đổ, phá thành mảnh nhỏ, bàn tay Lâm Tiêu tiếp tục trấn áp xuống, hung hăng ép lên người Thiểm Đằng Vương.

Dưới lực lượng khổng lồ, Thiểm Đằng Vương trực tiếp quỳ gối trên mặt đất, mà mấy người phía sau hắn càng không chịu nổi, bị éo nằm sấp trên mặt đất, bỏ ra rất nhiều sức lực mới có thể gian nan đứng lên.

Chưởng pháp Thiên Chưởng Giám lấy được từ chỗ La Huyền Cơ, sao mấy người Thiểm Đằng Vương có thể ngăn được chứ.

Từ trên cao nhìn xuống bao quát lấy Thiểm Đằng Vương, Lâm Tiêu thản nhiên nói:

- Nói ngươi quỳ xuống đến xin lỗi, thì tuyệt sẽ không để ngươi đứng.

Cửu Long Vương sợ ngây người.

Tiêu Càn sợ ngây người.

Tất cả Vương giả Đế quốc Võ Linh đều sợ ngây người.

Cường hãn như Thiểm Đằng Vương, ngay cả một chưởng của Lâm Tiêu cũng không đỡ nổi, cứ thế quỳ trên mặt đất, tất cả điều này là thật sao, hay là bọn hắn hoa mắt rồi? Loại cảm giác này thật giống như một người trong mắt bọn họ chỉ như trẻ nhỏ đánh ra môt chưởng, trực tiếp đánh một người trưởng thành ngã trên đất, không có chút lực phản kháng, cảm giác vô cùng không chân thực.

- Thiểm Đằng Vương bị một chưởng đánh quỳ xuống, đây có phải là thật không?

- Cái này, hắn thật là Vương giả Sinh Tử cảnh nhất trọng sao? Chỉ sợ Vương giả Sinh Tử cảnh nhị trọng đỉnh phong, cũng không thể làm hơn thế này a?

Lúc này, trong đầu mọi người không ngừng lặp lại một bức tranh, Lâm Tiêu chậm rãi đi về phía Thiểm Đằng Vương, một chưởng vỗ nhè nhẹ xuống, Thiểm Đằng Vương toàn lực ứng phó, quyền ảnh nát bấy, không cam lòng quỳ trên mặt đất, tất cả đều cực kỳ nhẹ nhàng.

- Không có khả năng, điều đó không có khả năng.

Vương giả Đế quốc Võ Linh khiếp sợ, nhưng đám Thiểm Đằng Vương lại như phát mộng, hắn vẫn không thể tin được mình đã bại, bị một chưởng đánh bại, hắn hiện giờ vẫn còn đang ở trong mộng, vô ý thức nhìn bốn phía, hắn thấy được đám Vương giả Đế quốc Võ Linh trợn mắt há hốc mồm, tâm thần thời gian dần hồi phục lại, sau đó bị nổi giận và oán độc bao trùm, khuôn mặt của hắn, sưng thành màu gan heo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.