Chương trước
Chương sau
Ầm ầm.

Hư vô phong nhận và phù văn chưởng lực đụng vào nhau, một cổ sóng xung kích khủng bố phóng xạ ra, nếu không gian phiến Thiên Địa này không quá cứng cỏi, tuyệt đối sẽ bị xé ra một đạo vết nứt dài hơn một ngàn trượng.

Phốc phốc.

Phù văn chưởng lực Cổ Luân Vương vội vàng thi triển dù sao không bằng phong chi vô ảnh mà Lâm Tiêu ngưng tụ từ lâu, phù văn chưởng lực màu đen bị xé rách đến thất linh bát lạc, dưới sóng xung kích khủng bố, Cổ Luân Vương chật vật bay ngược ra ngoài, trong miệng phun ra máu tươi tanh hồng, hung hăng lún vào trong hài cốt bên dưới, trái lại Lâm Tiêu lại không chút nhúc nhích.

Một chiêu đã phân ra cao thấp.

Giờ phút này, hư không cách hai người hơn hai ngàn dặm, Không Linh Vương đang tìm kiếm tung tích Lâm Tiêu và Cổ Luân Vương khắp bốn phía.

- Đáng giận, hai người bọn họ chạy đi đâu rồi?

Sắc mặt Không Linh Vương khó coi, nơi này là Cổ Tộc chiến trường, hắn chỉ có thể cảm giác được tất cả trong phạm vi trăm dặm, xa hơn chút nữa chỉ là một mảnh mơ hồ, thân là Vương giả Sinh Tử nhị trọng đỉnh phong, hắn đã lúc nào biệt khuất như vậy đâu.

Đột nhiên, bên trái truyền đến một hồi năng lượng chấn động mơ hồ.

- Ở hướng kia.

Không Linh Vương Lộ ra sắc mặt vui mừng, nhanh chóng lướt tới.

Mà ở chỗ Kính Tượng Phân Thân Lâm Tiêu đánh chết Thiết Kiếm Vương, ba người Văn Dược Vương nhíu mày quan sát bốn phía.

- Ta nói vừa rồi những người kia sao lại đột nhiên rời đi, thì ra là gặp cừu địch sao? Xem Chân Nguyên chấn động ở đây thì hiển nhiên đã từng có một hồi đại chiến.

Băng Đao Vương mở miệng nói.

- Xem ra trong ba người kia có người đã vẫn lạc.

Vô Song Vương đột nhiên mở miệng, nhìn qua mặt nạ màu bạc mà Thiết Kiếm Vương làm rơi xuống sau khi bỏ mạng.

Trong ba người, Văn Dược Vương không nói một lời, nhíu mày lại, tựa hồ cảm giác lấy gì đó.

Bỗng nhiên --

- Là hắn.

Văn Dược Vương thủy chung không nói một lời hai mắt bỗng dưng trợn tròn.

Vô Song Vương và Băng Đao Vương đều nhìn lại.

Văn Dược Vương trong đôi mắt bắn ra một đạo ánh sao khiến người sợ hãi:

- Đúng, đúng vậy, là tiểu tử Lâm Tiêu kia, khí tức trên người hắn, hóa thành tro ta cũng nhận ra.

Với tư cách nửa bước Dược Vương, năng lực phân biệt khí tức của Văn Dược Vương tự nhiên không thể nghi ngờ, tuy rằng đại chiến chỗ này đã qua một thời gian ngắn, nhưng hắn vẫn từ trong khí tức lưu lại nhạy cảm bắt được khí tức của Lâm Tiêu.

- Đi, bọn họ mới vừa rồi còn ở nơi này, hiện tại không chạy được quá xa, mau mau đi tìm.

Nét mặt Văn Dược Vương có vẻ hơi lo lắng.

- Văn Dược Vương Đại sư, tiểu tử kia có thể đã chết rồi không?

Băng Đao Vương nghi hoặc hỏi.

Thực lực của Cổ Luân Vương thì Băng Đao Vương vừa rồi đã thấy được. Giả như thực sự là xảy ra xung đột giữa bọn hắn và Lâm Tiêu, xác suất Lâm Tiêu đã bị giết sẽ rất lớn.

- Chắc sẽ không đâu, hắn còn sống.

Văn Dược Vương đáp khẳng định. Một khi Lâm Tiêu ngã xuống, Thiên Hỏa luyện hóa trong cơ thể hắn sẽ được giải phóng. Với thực lực Bán Bộ Dược Vương của lão, không có khả năng không cảm ứng được. Điều này đã nói lên Lâm Tiêu bây giờ vẫn còn chưa ngã xuống. Mà điều lão lo lắng cũng là chỗ này. Vốn ba người kia có thực lực quả thực không kém, nếu thật sự Lâm Tiêu bị bọn họ giết chết, như vậy Thiên Hỏa cũng rất có khả năng sẽ rơi vào trong tay bọn họ, nếu còn muốn đoạt lại liền khó khăn.

- Lâm Tiêu a, trước khi Văn Dược Vương ta tìm được ngươi, ngươi tuyệt đối không thể chết được.

Lúc này, Văn Dược Vương ngược lại là bắt đầu cầu khẩn cho an nguy của Lâm Tiêu .

Trên chiến trường của Lâm Tiêu và Cổ Luân Vương.

- Ầm ầm!

Dưới đám hài cốt nát bấy, Cổ Luân Vương chật vật bắn ra từ trong lòng đất .

- Tiểu tử thúi, thật không nghĩ tới, ngươi có thế khiến cho Cổ Luân Vương ta chật vật như thế.

Lau đi vết máu trên khóe miệng, một nửa tấm mặt nạ trên mặt Cổ Luân Vương đều mất hết, hắn dứt khoát tháo mặt nạ, để lộ ra gương mặt âm u lạnh lẽo hung hãn . Gương mặt này rất không bình thường, mang theo vẻ hung tàn bạo ngược và gian ác. Đặc biệt đôi mắt, từ trong đôi mắt đen sì tản ra những tia hung ác.

- Tiểu tử, ngươi chọc giận ta . Có điều ngươi càng mạnh, Cổ Luân Vương ta lại càng chờ mong. Khặc khặc khặc, để cho ngươi mở mang kiến thức, nhìn thấy thực lực chân chính của Cổ Luân Vương ta đây.

Đầu lưỡi đỏ ngầu tanh ngòm quay quay, Cổ Luân Vương phát ra âm thanh chói tai khó nghe.

-Phù Văn Tù Lao .

Âm thanh lạnh lẽo vang lên, Cổ Luân Vương lấy tốc độ cực nhanh hai tay kết ấn. Cùng với thủ ấn biến hóa, Nguyên Khí Thiên Địa ở chung quanh chấn động kịch liệt, những làn sóng gợn vô hình lan đi mọi nơi , khiến cho vài toà cốt sơn ở phụ cận đều bị nện sụp đổ. Những vết nứt lan tràn khắp nơi.

- Vèo vèo vèo.

Trên mặt Cổ Luân Vương xuất hiện nụ cười kì quái , bên ngoài cơ thể không biết từ đâu tuôn ra đông đảo bùa chú màu đen . Những bùa chú này lập tức khuếch trương lan ra, hình thành một quả cầu bùa chú thật lớn , nó bao bọc Lâm Tiêu vào bên trong .

Chủ thể của quả cầu bùa chú kia là chân nguyên màu đen . Ở trên chân nguyên có những bùa chú màu đen hình thành xiềng xích. Mỗi một sợi xiềng xích cũng to như vòng eo lưng, trên bề mặt quay vòng được những tia ánh sáng lành lạnh màu đen . Khi chúng kết hợp lẫn nhau liền càng là hình thành một cái cũi từ xiềng xích không gì phá nổi.

- Khặc khặc khặc, tiểu tử, bị Phù Văn Tù Lao của ta khóa lại, ngươi cũng đừng nghĩ dến việc trốn ra được . Cứ việc yên tâm , thân thể của ngươi ta sẽ có sử dụng thích đáng .

Cổ Luân Vương nham hiểm cười rộ lên, Phù Văn Tù Lao trong nháy mắt hình thành liền bắt đầu thu nhỏ lại. Các bùa chú co lại đè ép gây ra âm thanh liên miên không dứt, cực kỳ chói tai.

Thân ở trong quả cầu bùa chú lớn, Lâm Tiêu có thể cảm giác được, chính mình đã mất đi liên lạc với bên ngoài. Hắn liếc mắt liền nhìn ra, ở trong lao tù màu đen này, chân nguyên chỉ là phụ trợ, bùa chú xiềng xích mới thật sự là thủ đoạn để nhốt.

- Đã như vậy, phá cho ta .

Hai tay nắm chặt Long Văn Đao, Lâm Tiêu chém xéo một đao ra ngoài.

- Đinh

Ánh đao bắn mạnh, trên một sợi xiềng xích to bằng eo lưng xuất hiện vết đao thật sâu . Một mảnh bùa chú bị ánh đao tập trung nhiều nhất đang không ngừng lay động, chân nguyên chung quanh bị kích động.

- Cứng quá .

Lâm Tiêu thất kinh, một đao mới rồi kia mặc dù chỉ là một đao bình thường. Nhưng có đao hồn Nhất Trọng đỉnh phong tăng phúc vào, ngay cả vương giả Nhị Trọng đỉnh cao bình thường đều phải bị trọng thương. Vậy mà nay một sợi xiềng xích do bùa chú ngưng kết lại ngăn cản được, điều này sao khiến cho hắn không sợ hãi.

Cổ Luân Vương khặc khặc cười nói:

- Từ bỏ giãy dụa đi, nếu như mà tu vi của ngươi cường thịnh hơn đi chăng nữa , nói không chừng có khả năng công phá Phù Văn Tù Lao. Đáng tiếc, ngươi chỉ là vương giả Nhất Trọng đỉnh cao, dựa vào đao hồn cường đại và sự uyên bác Áo Nghĩa ( nghĩa lý sâu sắc) mới có nổi chiến lực như thế, nhưng về chất lượng chân nguyên lại còn xa không đủ .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.