Chương trước
Chương sau
Chứng kiến vị trí của Chí Bảo điện, sắc mặt Tà Hồn Vương biến đổi, Phế khu Cổ Thần là một khu cấm địa cực kỳ đáng sợ trong Cổ địa Man Hoang, bên trong nguy hiểm trùng điệp, dù là sinh tử tam trọng cũng không dám tùy tiện xông vào, bởi vì xác suất vẫn lạc cực cao, nếu Tà Hồn Vương một mình đi tới khả năng tử vong lên tới chín thành.

- Đáng giận, xem ra muốn độc nuốt bảo điện là không thể nào, chỉ phải tìm vài người hợp tác, quay về Thành Nhân Minh trước đã.

Bá!

Thân hình vừa động, Tà Hồn Vương đã biến mất trong sơn cốc.

Vài ngày sau, Lâm Tiêu rốt cục về tới Thành Nhân Minh.

- Oa, Lâm Tiêu ca ca, kiến trúc thật lớn nha, đây là thành trì Nhân tộc sao? Ô ô, người thật nhiều!

Không khí trong Thành Nhân Minh có chút kỳ lạ, không ít vương giả dáng vẻ vội vàng, ánh mắt dằn nén nỗi hưng phấn, hiển nhiên đã nghe tin tức về bảo điện, đang không ngừng trao đổi lẫn nhau.

Đi giữa ngã tư đường, tiểu Viêm nhìn quanh, hiếu kỳ nói:

- Lâm Tiêu ca ca, vì sao người ở nơi này thật yếu!

Bá!

Chỉ trong nháy mắt hơn mười ánh mắt bắn tới, mang theo vẻ ác liệt, nhưng khi nhìn thấy Lâm Tiêu liền vội vàng quay đầu, không dám nói một câu.

Lâm Tiêu dở khóc dở cười, dẫn tiểu Viêm trở lại khu vực phủ đệ Đế quốc Võ Linh.

- Lâm Tiêu huynh đệ, ngươi cuối cùng trở về.

Lâm Tiêu vừa về tới, nhóm người Cửu Long Vương đã tìm hắn.

- Đây là…

Nhìn thấy Lâm Tiêu đi ra ngoài một chuyến, khi trở về lại mang theo một tiểu hài tử bảy tám tuổi, nhóm người Cửu Long Vương chợt ngẩn ra.

- Ha ha, hắn là thân nhân của ta, tên tiểu Viêm.

Lâm Tiêu giới thiệu tiểu Viêm cho mọi người.

Mặc dù trong lòng mọi người tò mò vì sao Lâm Tiêu dẫn theo một hài tử, nhưng không ai hỏi thêm nhiều lời.

Trong lòng tiểu Viêm ấm áp, từ khi hắn sinh ra tới nay không có cha mẹ, không có thân nhân, chỉ có một mình gia gia, mà long lão chỉ là một luồng tàn hồn, dù tiểu Viêm có ngây thơ thế nào cũng cảm thấy tịch mịch vắng vẻ, hiện tại Lâm Tiêu nói mình là thân nhân của hắn, lập tức làm tiểu Viêm xúc động, trong lòng chợt nhủ thầm, Lâm Tiêu ca ca đối với hắn thế nào, hắn cũng luôn sẽ nghe lời Lâm Tiêu ca ca.

- Lâm Tiêu, ngươi có nghe được tin tức hay không?

Cửu Long Vương lên tiếng hỏi.

- Ngươi muốn nhắc tới chuyện Chí Bảo điện?

- Đúng vậy, đây là Chí Bảo điện của Man tộc ah, bên trong có tài phú thời viễn cổ cường thịnh của họ, chỉ cần lấy được Chí Bảo điện, tuyệt đối có thể giúp thực lực Nhân tộc chúng ta tăng lên.

Vẻ mặt nhóm người Cửu Long Vương kích động.

Nhìn vẻ kích động của họ, Lâm Tiêu lại xối chậu nước lạnh:

- Tuy Chí Bảo điện thật tốt, nhưng phải có mạng lấy mới được.

Mọi người nhất thời im lặng, đích xác, tuy Chí Bảo điện thật tốt, nhưng với thực lực của họ căn bản không khả năng nhúng tay, không tới còn may, cho dù chiếm được lại là khoai lang nóng tay, rất có thể gây ra họa sát thân.

Cười khổ một tiếng, Cửu Long Vương nói:

- Lâm Tiêu, mặc dù chúng ta không hi vọng lấy được bảo vật trong Chí Bảo điện, nhưng ngươi thì khác, ta đã phái người đi Đại lục Thương Khung thông tri Bách Lý Tỳ bệ hạ, nhưng chờ tin tức truyền trở về không tới một tháng là không khả năng, mà đoạn thời gian này bảo điện rất có thể bị cường giả trấn thủ Cổ địa Man Hoang đoạt đi rồi, nhưng ngươi thì khác, là người mạnh nhất Đế quốc Võ Linh, ngươi hoàn toàn có hi vọng tiến vào, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chính ngươi nguyện ý.

Lâm Tiêu lắc đầu:

- Khó lắm.

Bảo vật bình thường rất có thể có người còn cố kỵ mặt mũi bốn đại đế quốc, nhưng Chí Bảo điện thì khác, đủ làm các đại đế quốc xé da mặt, không đủ thực lực muốn tham dự chẳng khác gì người si nói mộng.

Nếu thật sự không được, xem ra phải hiển lộ thực lực của mình, trong lòng Lâm Tiêu thầm nghĩ, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua Chí Bảo điện, nhưng cường giả tam trọng tọa trấn trong Thành Nhân Minh sẽ không vô duyên cớ cho hắn nhúng tay, nếu thật không biện pháp, hắn chỉ có thể bộc lộ ra thực lực của mình, với thực lực ngang ngửa sinh tử tam trọng của hắn, đủ tư cách tham gia tranh đoạt bảo điện.

Cửu Long Vương cười thần bí:

- Lâm Tiêu, chỉ dựa vào danh hiệu Đế quốc Võ Linh thì không được, nhưng nếu có thêm chìa khóa đây?

- Chìa khóa?

Lâm Tiêu nhìn qua.

- Đúng vậy, căn cứ theo tin tức mà ta nghe được, muốn mở Chí Bảo điện cần có chín chìa khóa, trong đó Nhân, Yêu, Man ba tộc đều chiếm được ba phần chìa khóa, mà một chìa trong đó bị Đế quốc Võ Linh Lâm Quảng Vương cùng Chỉ Lực Vương chiếm được.

- Hai người họ?

Lâm Tiêu kinh ngạc:

- Ngươi nói là thật sự?

Lúc đó Lâm Quảng Vương cùng Chỉ Lực Vương chuẩn bị đi theo mọi người tiến vào Hỏa Diệm sơn, nhưng do Lâm Tiêu ngăn cản họ đi vào nên họ mới thoát khỏi cái chết, căn cứ theo thời gian mà xem tin tức này có thể là thật sự.

Nếu có được một chìa khóa, Lâm Tiêu tuyệt đối có tư cách gia nhập hàng ngũ tranh đoạt.

- Lâm Tiêu, ta đã để Tiêu Kiền bọn họ tới tiếp ứng, không bao lâu sẽ có tin tức truyền tới.

- Tốt!

Lâm Tiêu gật gật đầu, vẻ mặt chợt ngưng trọng:

- Vừa có tin tức thì lập tức cho ta biết.

Khu vực Đế quốc Minh Nguyệt, bên trong một phủ đệ rộng rãi tại trung tâm.

Huyền Diệu Vương đứng bật lên.

- Chí Bảo điện Man tộc, lại là Chí Bảo điện Man tộc? Tin tức này là thật?

Ánh mắt của hắn kích động, trong mắt lộ ánh sáng hãi người.

Dưới tay hắn, một vương giả nhị trọng đỉnh phong quỳ một gối bẩm báo.

- Thuộc hạ tận mắt chứng kiến, tuyệt đối thật sự, Mê Không Châu bị một hắc bào cường giả tam trọng chiếm được.

- Vương giả tam trọng sao?

Huyền Diệu Vương cau mày, lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ là Tà Hồn Vương Âm Tà tông?

- Huyền Diệu Vương đại nhân, ngoại trừ Mê Không Châu, trong trận pháp cấm chế còn bay ra chín chìa khóa, khi ấy tình huống thập phần hỗn loạn, chín chìa khóa bị Yêu tộc, Nhân tộc cùng Man tộc chiếm được, thuộc hạ lấy được một chìa, mà hai chìa khóa còn lại của Nhân tộc do Hỏa Luân Vương Đế quốc Thần Võ cùng Lâm Quảng Vương Đế quốc Võ Linh lấy được.

Nói tới đây người kia lấy ra một chìa khóa cổ xưa, ước chừng cỡ cánh tay, phát tán ra bạch quang bay vào trong tay Huyền Diệu Vương.

- Chìa khóa Chí Bảo điện!

Huyền Diệu Vương vuốt ve chìa khóa, ánh mắt kích động nói:

- Tốt, tốt lắm, Mộc Linh Vương, ngươi làm không tệ, ta sẽ trọng thưởng cho ngươi.

- Đây là thuộc hạ phải làm, thuộc hạ không quấy nhiễu đại nhân, cáo lui.

Mộc Linh Vương hiến ra chìa khóa cung kính lui xuống, về phần ban thưởng, hắn cũng biết mình không cần gấp gáp.

- Chí Bảo điện sao? Xem ra phong ba sắp nổi lên trong Cổ địa Man Hoang, nhưng lại có một chìa khóa rơi vào trong tay Đế quốc Võ Linh, không biết có rơi vào trong tay Lâm Tiêu hay không, không có cường giả tọa trấn, đám người Lâm Tiêu nguy hiểm ah.

Vuốt vuốt chìa khóa, Huyền Diệu Vương lâm vào trầm tư.

Khu vực Đế quốc Thần Võ.

Bên trong một phủ đệ to lớn, một nam tử hình dáng khôi ngô, mái tóc dài màu đỏ đang quỳ một gối dưới đất.

- Thiên Uyên Vương đại nhân, đây là chìa khóa mà thuộc hạ lấy được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.