Nghe được lời này, sắc mặt chư yêu vương đều thay đổi, chiêu thức này của Nhân tộc quá độc ác, dù sao Mê Không Châu trong tay bọn hắn, bọn hắn nguyện ý liên thủ với ai đều được, ngược lại có thể trực tiếp đẩy lui Yêu tộc ra ngoài.
Đại Tế Ti Man tộc cười khổ:
- Được rồi, hai bên các ngươi tranh chấp mãi, cần gì chứ, Man tộc chúng ta là vì bảo vật tổ tiên, cũng không muốn cuốn vào ân oán hai tộc các ngươi, ta đồng ý lời đề nghị ban đầu của Nhân tộc, do ba tộc cùng nhau đi tầm bảo điện.
- Nếu Man tộc đồng ý, vậy Yêu tộc đây?
Thiên Uyên Vương mỉm cười nhìn nhóm Yêu tộc.
- Tới lúc đó phân chia bảo vật thế nào?
Tà Thử Vương nhíu mày hỏi.
- Câu hỏi của các hạ không khỏi quá ngu xuẩn đi, tự nhiên sau khi mở ra bảo điện chỉ dựa vào bổn sự của chính mình, thế nào, chẳng lẽ còn muốn ta nhường cho ngươi hay sao? Ngươi là yêu vương hay đứa bé ba tuổi?
Thiên Uyên Vương tràn đầy khinh thường.
- Ngươi…
Tà Thử Vương đỏ mặt.
- Được rồi, Tà Thử Vương, làm theo lời Nhân tộc bọn hắn đi.
Thiên Ngạc Vương cũng bất đắc dĩ, hiện tại quan trọng nhất là tìm được bảo điện, về phần Mê Không Châu nằm trong tay ai cũng không trọng yếu, nếu Nhân tộc đã đáp ứng khai phóng Mê Không Châu, cùng nhau đi tới bảo điện, thì cũng không cần vì chiếm giữ mà gây ra tranh chấp.
- Được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dao-dan-ton/2286810/chuong-1262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.