Chương trước
Chương sau
- Dạ!

Bốn man vương cùng ra tay, oanh kích lên cửa thạch thất.

Oanh long một tiếng, năng lượng tráo chợt sáng lên, sau đó vặn vẹo, cản lại công kích của bốn man vương.

- Di, năng lượng hộ tráo thật mạnh, trải qua mấy vạn năm mà còn bảo trì lực phòng ngự cường đại như vậy, chỉ sợ là bảo điện hơn B cấp, các ngươi tiếp tục ra tay.

Không cần Đại Tế Ti phân phó, bốn man vương lại ngưng lực, điên cuồng xuất thủ, cấm chế ngoài cửa ầm ầm dập nát, cửa đá nhanh chóng chuyển động.

Cửa đá mở ra, năm man vương bước nhanh vào thạch thất, một cỗ khí tức man hoang hùng hậu lưu chuyển, khí tức khủng bố làm ánh mắt năm người thoáng híp lại, sau đó đột nhiên trợn trừng.

Chỉ thấy bên trong gian thạch thất không lớn lại bày đặt thật nhiều khải giáp, nguyên bộ hoàn chỉnh, chính là Man Vương chiến giáp, ước chừng phải trên trăm bộ, dựng đứng bên trong thạch thất.

- Không ngờ đều là Man Vương sáo trang!

Bốn man vương kích động.

Chỉ có Đại Tế Ti vẫn bình tĩnh:

- Ma Nhãn, kiểm tra một chút, Man Vương sáo trang trong này là cấp bậc gì.

Ma Nhãn rất nhanh kiểm tra xong trăm bộ sáo trang, kích động nói:

- Đại Tế Ti, đều là Man Vương sáo trang nhị tinh.

Ánh mắt bốn man vương trừng lớn, bọn họ chỉ từng nghe qua về khải giáp của tổ tiên chế tạo, nhưng trong Man tộc không có một bộ Man Vương sáo trang tam tinh nào, về phần nhị tinh cũng chỉ có năm bộ mà thôi.

Nhưng hiện giờ một lần tìm được trăm bộ Man Vương sáo trang nhị tinh, như vậy bảo sao họ không kích động, một bộ Man Vương sáo trang nhị tinh đủ giúp cho một man vương cùng cấp vô địch thủ, nếu mang ra ngoài, để trang bị cho một trăm Man Vương, cũng đủ hoành tảo toàn bộ cường giả dưới vương giả tam trọng trong Thành Nhân Minh cùng Thành Yêu Minh.

Đây chính là sự đáng sợ của Man Vương sáo trang.

Trong mắt Đại Tế Ti lóe tinh quang, mang theo vẻ vui mừng:

- Trong tàng bảo thất bên ngoài lại có Man Vương sáo trang nhị tinh, cũng ý nghĩa cấp bậc của Chí Bảo điện này là A cấp, bên trong tồn trữ bí pháp truyền thừa cũng là trung tâm Man tộc, xem ra lão thiên gia có mắt, thật muốn Man tộc chúng ta quật khởi ah.

Vẻ mặt Đại Tế Ti kích động, khuôn mặt đỏ hồng.

- Đại Tế Ti, cái gì là A cấp, B cấp?

Bốn người Ma Nhãn vô cùng nghi hoặc.

Đại Tế Ti giải thích:

- Ta từ sách cổ trong tộc biết được, năm ấy hai chủng tộc xâm lấn Cổ địa Man Hoang chúng ta, đại năng Man tộc tổng cộng tạo ra bảy mươi tám bảo điện, phẩm cấp khác nhau, ba bảo điện là do tam đại man thánh an bài tiềm ẩn, là cấp bậc cao nhất, ngoài ra còn có chín A cấp bảo điện, mười tám B cấp bảo điện, bốn mươi tám C cấp bảo điện, trong đó C cấp bảo điện phần lớn là dùng đánh yểm hộ, bảo vật thưa thớt, mà A cấp bảo điện mặc dù không bằng cấp cao nhất, nhưng một khi đạt được truyền thừa cùng bảo tàng, đã đủ cho chúng ta tu luyện, đủ cho Man tộc xuất hiện thêm cường giả tôn cấp.

- Cái gì?

- Cường giả tôn cấp?

Bốn man vương đều chấn kinh.

- Đúng vậy.

Trong mắt Đại Tế Ti hiện lên tia điên cuồng cùng kích động, chợt quát:

- Ma Nhãn, thu hồi Man Vương sáo trang, chúng ta lập tức rời khỏi chỗ này.

- Dạ!

Ma Nhãn ứng một tiếng, vẫy tay, nháy mắt trăm bộ Man Vương sáo trang nhị tinh biến mất sạch sẽ, đã rơi vào trong giới chỉ của hắn.

- Chúng ta đi!

Năm man vương rời khỏi thạch thất thật nhanh, bay nhanh trong thông đạo, trải qua thạch thất thứ hai có được bảo vật, nhưng Đại Tế Ti cũng không hề dừng lại.

- Đại Tế Ti, ở trong này…

Bố Lỗ không nhịn được lên tiếng.

- Không cần lãng phí thời gian ở chỗ này.

Đôi mắt Đại Tế Ti lạnh lùng:

- Tuy bảo vật trong tàng bảo thất đối với chúng ta thật trân quý, nhưng lại không thể thật sự giúp Man tộc chúng ta chân chính quật khởi, muốn mở ra thạch thất cần hao phí thật nhiều thời gian, một khi chúng ta chậm trễ, cường giả hai tộc sẽ lập tức chạy tới, một khi bị bọn hắn ngăn cản chúng ta muốn thoát thân rất khó.

- Hết thảy lấy bí pháp truyền thừa cùng bảo tàng trung tâm làm trọng, bởi vì chỉ có lấy được truyền thừa, Man tộc mới có thể quật khởi, chiếm được bảo tàng trung tâm, mới có thể sinh ra cường giả tôn cấp, so sánh mà nói Man Vương sáo trang cũng không trọng yếu.

- Huống chi chúng ta cũng không phải không còn cơ hội lấy lại những bảo vật này, chỉ chờ khi chúng ta thật sự thu hồi truyền thừa cùng bảo tàng trung tâm, mới quay lại tính nợ với Nhân, Yêu hai tộc.

Thanh âm Đại Tế Ti vô cùng kiên định, tựa hồ cũng đang thuyết phục chính mình. Bởi vì quyết định bỏ qua những bảo vật ở đây, trong lòng hắn cũng thừa nhận áp lực thật lớn.

- Hiểu được.

Bốn người Ma Nhãn cúi đầu, Đại Tế Ti cân nhắc càng xa hơn bọn họ.

Ngay trong lúc nhóm Man tộc đang không ngừng tiến sâu vào bảo điện, bên trong Thông đạo Bách Lưu.

Sưu…

Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện bên ngoài thông đạo, người đầu tiên đi ra khỏi mê cung chính là Tịnh Thiên Huyên cung chủ Di Thiên cung, nàng nhìn quanh bốn phía, thân hình cũng không ngừng lại, nhanh chóng biến mất phía trước.

Không lâu sau…

Yêu tộc Phi Loan Vương chợt xuất hiện.

- Thông qua Thông đạo Bách Lưu, như vậy đã tiến vào nội điện bảo điện, là bảo tàng bên ngoài của Man tộc, chính là nơi này, hi vọng bảo tàng chưa bị đám người Man tộc lấy hết!

Phi Loan Vương lạnh lùng tự nhủ, sau đó biến mất.

Người thứ ba xuất hiện chính là Huyền Diệu Vương, Huyền Diệu Vương tu luyện công pháp thập phần quỷ dị, có thể tiến hành suy diễn, là người thứ ba đi ra cũng là bình thường.

Lâm Tiêu là người thứ tư thông qua thông đạo, vốn với thực lực của hắn hơn nữa có Long gia chỉ điểm, muốn là người đầu tiên thông qua là chuyện vô cùng đơn giản, nhưng bởi vì Tà Đa ngăn trở ngược lại làm tốc độ của hắn giảm xuống.

- Xem ra đã có người rời khỏi Thông đạo Bách Lưu, ân, còn không chỉ một người, Tiểu tử Lâm Tiêu, muốn được bảo tàng ngươi phải tranh thủ nhanh lên.

Long gia mẫn tuệ cảm nhận được chân nguyên cùng yêu nguyên lưu lại bên ngoài thông đạo, nói.

Lâm Tiêu cau mày, phân thân Toản Địa Giáp còn cần thêm một đoạn thời gian mới có thể rời khỏi thông đạo, nhìn vòng ngoài bảo điện cũng không nguy hiểm bao nhiêu, thay vì chờ tại nơi này còn không bằng tiếp tục đi tới, dù sao linh hồn bản tôn cùng phân thân Toản Địa Giáp tương thông, gặp phải nguy hiểm cũng có thể nhanh chóng đuổi kịp.

Cân nhắc quyết định, rất nhanh Lâm Tiêu biến mất.

Ngay sau đó Thiên Ngạc Vương, Thiên Uyên Vương bọn họ đều rời khỏi Thông đạo Bách Lưu, khoảng một khắc sau mười hai cường giả đều đã rời đi.

Đi vào bảo điện, thông đạo tiến thẳng sâu trong cũng không ít, mỗi thông đạo đều thật nguy hiểm, đáng sợ nhất là Man tộc bày ra một ít khôi lỗi trận, nhưng trải qua mấy vạn năm năng lượng của khôi lỗi trận còn rất yếu, uy lực không còn bao nhiêu, mặc dù tạo không ít phiền toái cho mọi người nhưng không ngăn cản được bước chân nhóm cường giả.

Trong thông đạo, Lâm Tiêu nghe theo Long gia chỉ điểm tiến nhanh về phía trước, có Long gia dẫn đường hắn như hổ thêm cánh, dọc theo đường đi không gặp bao nhiêu nguy hiểm, mà Phân thân Toản Địa Giáp lại theo xa xa, tuyến đường y đúc bản tôn, có bản tôn mở đường vì vậy luôn bình yên vô sự, nhàn nhã vô cùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.