Sống lâu như vậy, có thể trở thành sinh tử tam trọng cự phách, Hỏa Lưu Vương tự nhiên không phải là người ngu ngốc.
- Đi thôi, mặc kệ Lâm Tiêu nói có thật hay không, tiếp tục lưu lại thành Nhân Minh cũng không phải hành động sáng suốt.
Ba người nói chuyện với nhau vài câu, nhanh chóng đi xuống dưới an bài.
Có trận chiến lúc trước làm chăn đệm, võ giả cả thành Nhân Minh không có không nghe theo an bài, sau nửa nén hương, rất nhiều nhiều đội vương giả đã lên đường, phá vỡ hư không phóng tới tinh không ngoài Cổ địa Man Hoang, mà thành Nhân Minh có một ít nửa bước vương giả cũng là nhao nhao tiến vào trong chiến hạm xuyên qua hư không, theo đại đội rời đi.
Chỉ trong nháy mắt cả thành Nhân Minh đã không còn bóng người.
Nhưng cũng không phải tất cả mọi người hoàn toàn tin tưởng lời Lâm Tiêu, đặc biệt là tam tinh man vương sáo trang trên người Lâm Tiêu và chiến đao trong tay, đều mang cho người ý nghĩ đối phương đã đạt được bảo tàng.
Vì vậy trong quá trình rút lui, một ít võ giả mặt ngoài thì rời đi, kì thực âm thầm quay trở về, bọn họ còn chưa trở về thành Nhân Minh, mà là ẩn nấp ở một sơn cốc bên ngoài thành Nhân Minh, âm thầm giám thị thành Nhân Minh, nhìn xem có phải là cường giả Man tộc sẽ tới tấn công thành Nhân Minh hay không, nếu có, bọn họ lại âm thầm rời khỏi, nếu như không có, đã nói lên Lâm Tiêu bảo bọn họ rời đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dao-dan-ton/2286702/chuong-1319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.