Một kẻ tà võ nhắc nhở: “Thực lực của tên này quá mức yêu nghiệt, không nên đối địch một mình với hắn!”
Nhưng mà một tên tinh anh được tà điện phái ra ở phía sau nghe vậy thì cười nhạt: “Mấy người các ngươi mới ở đế quốc Long Đằng được bao lâu, sao đột nhiên gan lại trở nên nhỏ như vậy rồi? Hắn chỉ có một mình, còn có thể lật ra sóng biển gì nữa cơ chứ?”
Người này xoay xoay cổ, khiêu khích Lâm Huyền.
“Tiết Bân ta sẽ chơi với ngươi một hồi!”
Hắn gọi ra một thanh loan đao rồi chém về phía cổ của Lâm Huyền!
Lâm Huyền nghiêng người, dễ dàng tránh thoát được một đao này.
“Thằng nhóc, cũng khá đấy!”
Thân hình Tiết Bân giống như bóng ma, trong chớp mắt đã lập tức vòng ra phía sau lưng Lâm Huyền.
“Lại nếm thử một đao này của ta đi!”
Ánh đao lóe lên, chém vào cổ Lâm Huyền.
Nụ cười trên mặt Tiết Bân lập tức ngưng đọng lại. Chuôi đao trong tay hắn không có bất kỳ sức mạnh phản hồi nào truyền đến. Cái hắn chém chỉ là tàn ảnh.
Giọng nói của Lâm Huyền truyền đến tai của Tiết Bân: “Đã không có thực lực mà còn cuồng vọng, thật sự chỉ khiến người ta cười rụng răng mà thôi.”
Đợi đến khi Tiết Bân hiểu rồi, hắn mới vội vàng nghiêng đầu, chỉ thấy không biết từ lúc nào mà Lâm Huyền đã đi tới ngay bên cạnh hắn.
Tiết Bân vội vàng thay đao, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dao-dai-tong-su/4646991/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.