Giọng nói đột nhiên xuất hiện sau lưng, khiến cho Tả Kiến toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Rõ ràng vừa rồi Lâm Huyền vẫn còn ở trong tầm mắt của mình, sao ngay lúc này lại có thanh âm xuất hiện đằng sau lưng?
Hắn lập tức xoay người chém một nhát!
Nhưng một nhát kiếm này của hắn lại chém vào không khí!
“Người đâu rồi?”
Tả Kiến nhìn bốn phía chung quanh, sương mù tỏa ra từ kiếm của hắn không thể ngăn cản tầm nhìn của chính hắn.
Nhưng mà trên võ đài không hề có bóng dáng của Lâm Huyền.
“Lẽ nào ở bên trên?”
Tả Kiến chợt ngẩng đầu, nhưng mà trên đỉnh đầu lại trống không, không có bóng dáng người nào.
“Ngươi đang tìm gì vậy?”
Giọng nói của Lâm Diệp lại vang lên sau lưng Tả Kiến.
Da đầu Tả Kiến phát run, lại quay người chém một nhát!
Vẫn chém vào không khí!
Hắn hít sâu một ngụm khí lạnh, lông tơ khắp người dựng đứng lên.
Tả Kiến cũng không ngốc, hắn đã hiểu được Lâm Huyền làm thế nào.
Lâm Huyền đã sử dụng phương pháp che giấu khí tức nào đó, cứ quẩn quanh sau lưng hắn!
Rốt cuộc là thân pháp đáng sợ đến nhường nào, mới có thể xoay người nhanh như tia chớp, lại không thể thấy được bóng dáng của hắn?
Điều khiến cho Tả Kiến càng không thể tưởng tượng ra chính là Lâm Huyền làm cách nào tìm thấy hắn trong lớp sương mù dày đặc?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dao-dai-tong-su/4646980/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.