Lâm Huyền chạy khoảng nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm được nơi phát ra sóng hồn lực.
Đây là một khu rừng rậm rạp, nhưng dù Lâm Huyền có dùng hồn lực để tìm kiếm hay cảm nhận bằng nguyên khí của mình đi chăng nữa thì cũng không tìm thấy dấu vết gì của bảo vật thiên tài.
“Lạ thật, chẳng lẽ mình phán đoán sai sao?”
Lâm Huyền có chút nghi ngờ, Trát Nhĩ nói.
“Hẳn là vừa rồi ở đây có dao động hồn lực. Nên chắc chắn bảo vật thiên tài ở trên mặt đất sẽ không thể chạy trốn được. Không chừng đã bị người hoặc yêu thú lấy đi chỉ trong một khoảng thời gian ngắn rồi.”
“E rằng còn có những thứ khác phát sinh dao động hồn lực nữa.”
“Chủ nhân, nhìn xung quanh xem, có thể sẽ tìm được thứ gì đó đấy.”
Lâm Huyền không phản đối, khi hắn kiểm tra gần đó, Trát Nhĩ đã nói đúng.
Rất nhanh Lâm Huyền đã phát hiện ra.
Cách đó trăm mét có một đống dấu chân lộn xộn, đế trước của những dấu chân này rất rõ ràng, nhưng đế sau lại khá mờ, còn có một loạt vết chân dài nữa.
Lâm Huyền đoán: “Chắc chắn những kẻ để lại dấu chân này đang chạy trốn, vì hốt hoảng chạy trốn nên mới để lại dấu chân như vậy.”
Có người bỏ chạy thì tất nhiên cũng có người đuổi theo. Vì nó là một cuộc truy đuổi mà.
Bên cạnh những dấu chân lộn xộn này, còn có một loạt dấu chân vô cùng rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dao-dai-tong-su/4646927/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.