Lần này trở lại hang rồng, tâm trạng của Lâm Huyền đã khác hoàn toàn so với lúc trước.
Không cần cẩn thận đề phòng Hoang Long phát hiện ra, không cần luôn giữ cảnh giác tránh bị đắm chìm vào những biến động của linh hồn Hoang Long, càng không cần phải căng thẳng cướp lấy các tiên thiên bảo vật của Hoang Long.
Lâm Huyền dạo bước trong hang rồng, cảnh tượng nơi đây khiến hắn vô cùng khiếp sợ.
Dưới mặt đất trong hang rồng phủ đầy ngọc thạch vỡ vụn, Lâm Huyền giẫm lên, nguyên khí dày đặc xuyên qua đế giày, xâm nhập vào trong cơ thể khiến hắn cảm thấy sảng khoái.
Không còn nghi ngờ gì nữa, những viên ngọc thạch này trước khi vỡ vụn chắc chắn là nguyên thạch vô cùng quý giá!
Lâm Huyền hỏi Bạch Linh Nhi: "Nghĩa phụ ngươi từng ở nơi này. Đây là những viên nguyên thạch đã dùng hết đó sao?"
"Không phải... Nếu như nghĩa phụ có tài nguyên như vậy... Đã sớm tu luyện tới... Đại cảnh giới lớn kế tiếp rồi, sẽ không dễ dàng... Bị Long Hoang cướp đi nơi này đâu."
Lâm Huyền nghĩ thấy cũng phải, e rằng chỉ Hoang Long mới có thể có được danh tác như vậy.
Nhìn qua một lượt, nhìn ngọc vỡ nằm rải rác cả vùng lớn trên mặt đất mà lòng rỉ máu.
Kể cả Hoang Long chỉ toàn sở hữu những viên nguyên thạch hạ phẩm thì số lượng có lẽ cũng lên đến mười vạn viên.
Một trăm vạn nguyên thạch hạ phẩm cũng đủ giúp Lâm Huyền đạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dao-dai-tong-su/4646902/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.