Tiểu Bạch Thỏ đang trong hồi do dự, thân là yêu thú, vốn dĩ nó không nên tin tưởng loài người, nhưng Lâm Huyền đã từng sóng vai tác chiến với nó một lần, còn bỏ qua tội trộm thuốc của nó một lần, hắn không giống những người khác.   
             Lâm Huyền cũng không thúc giục nó, nếu Tiểu Bạch Thỏ không muốn, đương nhiên hắn sẽ không ép buộc.   
             Vừa định từ bỏ, Tiểu Bạch Thỏ đã thận trọng tiến lên, nó dùng miệng đặt lên lòng bàn tay của Lâm Huyền.   
             Tiểu Bạch Thỏ chỉ đặt nhẹ lên thôi, nguyên khí và hồn lực từ trên tay của Lâm Huyền đã từ từ đi vào bên trong của cơ thể nó.   
             Sau khi thực hiện xong, Tiểu Bạch Thỏ vội nhảy ra sau, nó sợ là Lâm Huyền sẽ làm gì nó.   
             Nhưng Lâm Huyền không làm gì cả, điều này khiến cho Tiểu Bạch Thỏ cũng bớt căng thẳng phần nào và bình tĩnh sử dụng hồn lực của hắn tiếp.   
             Liên kết hồn lực đã được thiết lập.   
             Lâm Huyền là người đầu tiên lên tiếng hỏi: “Tại sao ngươi lại không bị khống chế?”   
             Hắn rất tò mò chuyện này, vì trong những lần bị thú triều đuổi theo trước đó, hắn đã từng chứng kiến rất nhiều yêu thú còn mạnh hơn cả Hắc Phong Báo, nhưng bọn chúng đều bị khống chế cả.   
             Thế tại sao chỉ có mỗi Hắc Phong Báo và Tiểu Bạch Thỏ là lại không chút hề hấn gì chứ?   
             “Bởi vì…”   
             Lâm Huyền có chút sững sờ, từ trong hư không bất chợt vang lên một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dao-dai-tong-su/4646892/chuong-114.html