Nghe thấy tiếng gọi của Lâm Huyền, Trình Ất Minh gắng gượng mở mắt ra.
"Ta vẫn… còn sống ư?"
Thấy Trình Ất Minh có thể nói được tiếng người, Lâm Huyền thở phào một hơi.
Sự thật chứng minh, nguyên khí vô cấu có thể khiến cho sức mạnh khống chế hắn mất đi hiệu lực.
Lâm Huyền nâng Trình Ất Minh dậy, hắn liếc nhìn bốn phía xung quanh, vốn chỉ là Thú Triều vây quanh hắn, mà sau khi Trình Ất Minh bại trận thì lại bắt đầu rung chuyển không ngừng một lần nữa.
"Ta bảo vệ Trình Ất Minh nên khó mà thi triển quyền cước được, không ngại thì lui về hang núi, hỏi rõ ràng rồi tính sau."
Nghĩ thông suốt việc này, Lâm Huyền vác Trình Ất Minh lên vai, không dây dưa quá nhiều với Thú Triều, sau khi chém giết mấy con yêu thú cản đường xong, hắn nhảy lên trên hang núi.
Có mấy con yêu thú có sở trường leo núi đuổi theo, đều bị Xa Long Quân và Mộ Dung Giai Văn liên thủ chém giết.
Xa Long Quân trầm giọng nói: "Mau vào hang núi đi, ta có bảo vật có thể tạm thời phong bế cửa động!"
Ba người tiến vào hang núi, Xa Long Quân lấy ra một lá cờ lớn cỡ bàn tay từ trong Nguyên Giới, cắm ở chỗ cửa động.
Trong chốc lát, cửa động giống như có một tầng sương bay lên, trở nên mơ hồ.
Lâm Huyền thầm giật mình, không ngờ lại là trận pháp.
Xa Long Quân giải thích nói: "Đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dao-dai-tong-su/4646885/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.