Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Thấy cảnh sắc trên đường không ngừng lướt nhanh qua khung cửa sổ, tựa như cảnh phim nhựa đang di chuyển. Chỉ chốc lát, chúng tôi đã đứng ở bên ngoài khu dân cư nhìn khá là cao cấp.
“Đến rồi, xuống xe đi!” Sau khi thằng em móc tiền từ bóp tiền để thanh toán xong, liền xuống xe trước.
“..”
Thấy tôi cứ ngơ ngác ngồi không nhúc nhích, nó cau mày kéo tôi xuống xe, thuận thế gật đầu tỏ ý cảm ơn với tài xế.
“Mộc Duy … Chúng ta quay về có được không?” Tôi hữu khí vô lực nhìn cánh cổng lớn khu dân cư. “Tao… không hy vọng quấy rối … cuộc sống của hắn.”
Nó lặng lẽ nhìn tôi, lát sau, nó thật sâu thở dài một hơi.
“Đã tới rồi, chúng ta cần phải nói rõ mọi chuyện.”
Thật sự không thể trốn được hay sao?
Tôi cảm thấy không biết làm sao, khẩn trương bước theo sau nó. Thấy nó dùng thái độ khách khí như vậy yêu cầu thông báo, ông nhân viên quản lý đầy thiện cảm nói cho chúng tôi biết nhà của Thẩm gia, thậm chí còn giúp chúng tôi dẫn đường.
“Không cần làm phiền,” Nó dùng nụ cười không cần tiền mà hào phóng ban tặng. “Cám ơn.”
“Cám ơn.” Tôi cũng gật đầu chào ông quản lý.
Dọc theo đường đi thưởng thức quang cảnh sân nhà tinh xảo, nó vì muốn thoải mái tâm trạng của tôi nên cũng cố gắng trấn định tùy ý nói chuyện phiếm cùng tôi.
“Cha của Thẩm Thiệp Vũ, hình như là viện trưởng của bệnh viện XX, bệnh viện có kỹ thuật rất tân tiến quy mô khá lớn thì phải?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-danh-vat-ngu/46679/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.