Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Tại sao hắn lại hôn tôi?
Tôi cả người mất đi trọng tâm ngồi chồm hổm, đặt mông một cái bịch xuống đất.
“A! Đau không? Nào, đưa tay cho tớ.”
Thẩm Thiệp Vũ vươn tay ra muốn kéo tôi đứng dậy, tôi lại không nhúc nhích cứ thế mà nhìn thẳng hắn.
“Cậu vừa … tại sao …?”
Chẳng lẽ ước nguyện vừa rồi đã thành hiện thực? Hắn biết tâm ý của tôi nên tiếp nhận rồi sao? Cái pháo que cùng pháo hoa này thực sự có thể biến mộng ước thành sự thật sao?
“Cậu đứng lên trước đã.”
Hừm, hắn đang đang trốn tránh vấn đề!
“Không, cậu trước tiên giải thích hành vi của cậu cái đã.” Tôi không khách khí chút nào vuốt ve tay hắn.
Nói đùa à, bản thiếu gia cũng không phải ngọn đèn hết dầu, có thể để cho cậu khò khè hai tiếng hàm hồ cho qua là xong ư?
“À …” Thẩm Thiệp Vũ lộ ra cười khổ khổ sở vạn phần. “Cậu hứa với tớ là tớ nói ra cậu sẽ không tức giận đi đã.”
Đây là gì chứ? Tên giảo hoạt, muốn xin kim bài miễn tử trước sao? Không nói ra sao tớ biết được là tớ nên tức giận hay không chứ?
“… Tớ sẽ không tức giận.” Dù sao cũng phải biết nguyên nhân.
Tôi cúi đầu nhìn vào đôi giày hắn, bởi vì tôi cảm thấy gương mặt mình bắt đầu nóng lên rồi, về chuyện khác tôi nghĩ bản thân có thể tự che giấu nhưng hiện tại tim tôi đập thình thịch.
“Bởi vì hồi nãy khi cậu cúi đầu, cầm pháo que, thành kính hứa nguyện, hình dạng cực kỳ dễ thương, tớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-danh-vat-ngu/46674/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.