-Ở lại cố gắng học với tự chăm sóc bản thân cho tốt. Rảnh thì gọi điện cho mẹ mày, bố thấy lúc mày chuẩn đi bà ấy cứ rơm rớm.
Người đàn ông trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi, mặc bộ quần áo bộ đội ân cần nói đồng thời lại mở ví, rút một tờ một trăm ngàn nữa tính đưa cho cậu con trai.
-Vâng con nhớ rồi. Bố giữ đi đường còn đề phòng xe thủng săm. Con tự lo được mà.
-Ừ. Thôi bố về đây. Gặp vấn đề gì khó giải quyết thì điện về cho bố.
Người đàn ông cất lại tờ tiền rồi xoay chiếc xe Honda, vừa ngồi lên vừa nói.
-Dạ, con nhớ rồi. Con lớn rồi, bố cứ yên tâm.
Chàng thanh niên cười nói rất tự tin.
-Ừ.
Người đàn ông chỉ nói một tiếng, trong giọng nói có chút gì đó đượm buồn nhưng thân từng là một quân nhân nên ông không lộ vẻ gì ủy mị, chỉ đề máy rồi lái xe rời khỏi khu kí túc xá trường H.
Người đàn ông vừa đi được chưa bao xa, vẻ tươi cười của người thanh niên trẻ liền bị vẻ cô đơn thay thế, trong đôi mắt như có ngấn nước…
Đó chính là ngày đầu tiên, hắn, Trần Phi chính thức trở thành một sinh viên, bắt đầu cuộc sống xa nhà, xa nơi làng quê yên bình đến sống giữa thành phố phồn hoa.
Trần Phi lắc lắc đầu thu lại tâm trạng, bắt đầu tính toán cần phải sắm những gì cho cuộc sống sinh viên của mình. Trước khi bố hắn về, cả hai người đã đi mua được vài thứ cần thiết như hòm tôn, xô chậu, ít móc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-danh-ky/20564/quyen-1-chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.