- Hư Trúc, đi nào.
-Ta không đi, đang rất bận, các người tự nhiên.
-Hừ, tên đần độn.
Uyển Nhi gắt nhẹ một tiếng rồi nhí nhảnh nhảy chân sáo bám theo Trọng Phụ đang dẫn đầu. đôi mắt mà nàng nhìn hắn không hề che đậy sự sùng bái và xen lẫn một loại tình cảm thân thiết vô cùng. Rất dễ dàng cảm nhận hai người này dường như không chỉ là huynh muội kết nghĩa đơn thuần.
Rất nhanh đã tới võ trường luyện tập, đây là một đạnh sảnh vô cùng rộng lớn, trong đó có rất nhiều khu thi đấu riêng biệt và cũng có rất nhiều con rối phụ trợ cho việc luyện tập của học viên. Trong đại sảnh này đếm sơ qua cũng có vài trăm người đang miệt mài luyện tập, có người tập ma pháp, có người tập thân pháp, tiễn pháp… rất rất đa dạng, và tất cả bọn họ đều có một đặc điểm chung, chính là rất rất mạnh. Từ bọn họ tỏa ra những luồng khí thế mạnh mẽ bức người và trong đó còn ẩn ẩn một cỗ bá khí vô hình.
-Uyển Nhi, thử một chiêu nhanh nhất của muội cho ta xem. Xem ba năm qua muội đã tiến bộ được tới đâu nào.
-Vâng, Đậu Phụ ca ca.
Uyển nhi liền hạ trọng tâm cơ thể, chân trước chân sau khom lưng nghiêng người hướng về phía trước. Toàn thân nàng liền bốc lên một làn khí xanh nhè nhẹ, riêng đôi chân nhỏ nhắn thon gọn kia lại cuộn lên một luồng gió nhỏ cuốn quanh.
Phụt… roẹttttt… Một vệt sáng xanh lóe lên trong tích tắc, và ngay sau đó là một âm thanh va chạm của kiếm và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-danh-gioi/16728/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.