- Tiểu tử, ngươi khá… 
Giọng nói trầm đặc khàn khàn bất ngờ vang lên cắt ngang những lời thủ thỉ ma mị đang rót vào tai Thiên Vũ. Giọng nói này mang theo một nét tang thương xưa cũ khó lòng diễn tả, nhưng ít ra nó đã cắt đứt tín ngưỡng lực bá đạo đang áp chế thân thể đang quỳ của hắn. Hắn bật người dậy, lưng thẳng tắp mà đáp trả, đôi mắt kiên nghị trở nên sắc bén lạ thường 
-Xin hỏi là vị tiền bối nào đã cứu giúp ta? Thiên Vũ vô cùng cảm kích. 
-Tiểu tử, ngươi đoán xem. Hehe. 
Có vị tiền bối nào mà lại có điệu cười “hehe” chứ, nhưng giọng nói tang thương già nua kia thì đích thị không thể nào là một tên tiểu tử trẻ trâu được. “Chẳng nhẽ những pháp trận kia vẫn không thể giấu nổi khí tức của thanh ma kiếm này mà dẫn cường giả tới thăm?” 
-Tiền bối, một lần nữa cảm tạ người đã cứu giúp, để đáp trả ta xin nhượng lại thanh thần kiếm này cho tiền bối coi như công cứu mạng. 
Đáp lại hắn là một sự trầm mặc tới lạnh người, cuộc nói chuyện bỗng dưng đi vào bế tắc khiến hắn bối rối không thôi. 
-Tiền bối, tiền bối, người còn tại nơi đây? 
-Tất nhiên, ta bảo ngươi đoán cơ mà? Ngươi không hiểu tiếng người sao, cần ta dùng Yêu ngữ sao? 
-Dạ, thật không dám, xin tiền bối thứ lỗi, ta chỉ là con sâu cái kiến ngu dốt đần độn không thể đoán được thân thế của người. 
-Hừ, bản tôn thật chưa bao giờ mất mặt tới vậy. Ta lại vừa khen ngươi khá, hóa ra lại là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-danh-gioi/16718/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.