Lang nhân tộc, một tộc quần với dân số ước chừng khoảng chục triệu người. Nhà cửa nơi đây đa phần là những túp lều vải với ba mức độ khác nhau: nhỏ, vừa và to. Tất nhiên địa vị trong tộc càng cao, thì túp lều họ sống cũng càng lớn, chứ không phải ai có tiền thì xây lều to. Tại cuộc sống tộc quần nơi hoang dã, tiền bạc chỉ có ý nghĩa khi nằm trong tay người có chức quyền mà thôi.
Tại một ngôi lều cỡ lớn thuộc Lang Nhân Tộc:
-Lang Đạo, huynh khỏe chứ, haha.
-Thiên Vũ thiếu gia, người trở lại. Haha, tốt… tốt, làm vài chén với ta nào.
Nói rồi hắn thô lỗ kéo Thiên Vũ tới chiếc bàn toàn rượu thịt được chuẩn bị sẵn trong lều kia.
-Ta không quen ăn đồ sống, huynh biết mà, haha. Để ta ăn hoa quả được rồi.
-Vậy tự làm nó chín đi nha, với ta đồ sống luôn là ngon nhất! Nào, ăn đã rồi nói. Ta đói quá rồi…!
Nói rồi Lang Đạo không hề khách khí cầm một chiếc đùi Lợn rừng còn đang tươi sống lên cắn mạnh, hàm răng chắc khỏe của hắn xé nhỏ từng thớ thịt và nhai một cách vô cùng ngon lành.
Thiên Vũ thấy vậy cũng cười khổ không thôi, đây không phải lần đầu hắn tới Lang Nhân Tộc, nhưng kiểu để khách “tự nhiên” này thì chỉ có ở nhà Lang Đạo mà thôi. Hắn là vậy, thô lỗ mà thẳng thắn, tuy lời nói nhiều lúc không lọt tai nhưng cơ bản thì vẫn là một người trọng tình trọng nghĩa, là một người có thể kết giao.
-Lang Đạo, bệnh của lệnh muội đã khỏi chưa? Ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-danh-gioi/16706/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.