Chương trước
Chương sau
Lang nhân tộc, một tộc quần với dân số ước chừng khoảng chục triệu người. Nhà cửa nơi đây đa phần là những túp lều vải với ba mức độ khác nhau: nhỏ, vừa và to. Tất nhiên địa vị trong tộc càng cao, thì túp lều họ sống cũng càng lớn, chứ không phải ai có tiền thì xây lều to. Tại cuộc sống tộc quần nơi hoang dã, tiền bạc chỉ có ý nghĩa khi nằm trong tay người có chức quyền mà thôi.
Tại một ngôi lều cỡ lớn thuộc Lang Nhân Tộc:
-Lang Đạo, huynh khỏe chứ, haha.
-Thiên Vũ thiếu gia, người trở lại. Haha, tốt… tốt, làm vài chén với ta nào.
Nói rồi hắn thô lỗ kéo Thiên Vũ tới chiếc bàn toàn rượu thịt được chuẩn bị sẵn trong lều kia.
-Ta không quen ăn đồ sống, huynh biết mà, haha. Để ta ăn hoa quả được rồi.
-Vậy tự làm nó chín đi nha, với ta đồ sống luôn là ngon nhất! Nào, ăn đã rồi nói. Ta đói quá rồi…!
Nói rồi Lang Đạo không hề khách khí cầm một chiếc đùi Lợn rừng còn đang tươi sống lên cắn mạnh, hàm răng chắc khỏe của hắn xé nhỏ từng thớ thịt và nhai một cách vô cùng ngon lành.
Thiên Vũ thấy vậy cũng cười khổ không thôi, đây không phải lần đầu hắn tới Lang Nhân Tộc, nhưng kiểu để khách “tự nhiên” này thì chỉ có ở nhà Lang Đạo mà thôi. Hắn là vậy, thô lỗ mà thẳng thắn, tuy lời nói nhiều lúc không lọt tai nhưng cơ bản thì vẫn là một người trọng tình trọng nghĩa, là một người có thể kết giao.
-Lang Đạo, bệnh của lệnh muội đã khỏi chưa? Ba tháng nay ta không hề có tin tức gì của hai người nha.
-Gọi lão bà, haha. Ta vừa cưới nàng một tháng trước rồi, do ngươi mất tích nên không được uống rượu hỉ của ta, không phải lỗi do ta không mời nha…
-Hả, cưới muội muội sao? Lang Ngọc Linh?
-Đúng vậy, là nàng, có gì lạ sao?
Hai mắt Thiên Vũ tròn xoe rồi, sao Lang Đạo hắn có thẻ trả lời tỉnh bơ như vậy. Quan hệ loạn luân tới như vậy mà sao hắn… Đang nghi vẫn trùng trùng thì Lang Đạo cũng “À” lên một tiếng, hắn cười sảng khoái lên tiếng giải thích.
-À… Ngươi nghĩ ta loạn luân sao? Haha, nghe nói nhân tộc các ngươi cấm đoán việc cưới anh chị em trong gia đình, nhưng tộc ta thì lại khác, càng có huyết mạch cao thì càng phải cưới. Để có thể duy trì nồng độ huyết mạch ở mức cao nhất. Tộc loài là quan trong nhất, quan tâm khỉ gì mấy cái luân thường đạo lý vớ vẩn!
-Haha, vậy ta chúc mừng phu thê ngươi. Nào… cạn.
-Tốt, sảng khoái…

-Lang Đạo, ta có thể tin ở ngươi chứ?
Thấy vẻ mặt nghiêm túc lạ thường của Thiên Vũ, Lang Đạo cũng bỏ chiếc đùi lợn đang gặm dở xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Thiên Vũ vô cùng tự tin nói:
-Có chuyện gì cần ta giúp đỡ, Lang Đạo ta vào núi đao biển lửa cũng không lùi bước.
-Ngươi quan trọng hóa vấn đề rồi, ta không bảo ngươi đi đối đầu nguy hiểm gì. Ta hỏi lại: Ta có thể tin tưởng ngươi không?
-Có! Ta xin thề với Lang Thần tối…
-Tốt, ta tin ngươi nói được làm được, không cần thề độc. Chuyện hôm nay ta sắp làm với ngươi là bí mật, bất kì ai cũng không thể tiết lộ trừ nương tử của ngươi.
-…
Thú nhân tộc có một điều đặc thù vô cùng, họ có thể lấy những tia hắc tuyến kì bí kia cường hóa chính huyết thống của bản thân mình. Tuy Độ Thuần Huyết không tăng thêm chút nào, nhưng sức mạnh của Huyết Mạch mang lại thì lại nhiều hơn ban đầu rất nhiều. Dường như không có thứ gì là những sợi hắc tuyến kia không thể cường hóa và áp súc được. Đây là dạng năng lượng gì mà bá đạo vô song tới mức như vậy…?
Ba mươi sợi hắc tuyến, Lang Đạo cường hóa mười sợi vào Huyết Mạch lực, và hai mươi sợi chia đều cho tứ chi của mình. Hiện Tại hắn đã có thể biến hình cuồng hóa mà không hề mất đi ý thức như trước, sức mạnh rõ ràng là đã tăng lên một mảng vô cùng lớn.

-Lang Đạo, phiền ngươi gọi Ngọc Linh dẫn A Cửu, Vương Bách, Vạn Huấn và Rebecca của Tổ Chức lại đây dùm ta.
-Nàng đi Dực Tộc bên kia rồi, nghe nói phải chữa trị cho một tiểu cô nương vô cùng quan trọng của Dực Tộc. Ngươi đợi ở đây mười phút, rất nhanh ta sẽ dẫn chúng tới cho ngươi.
Đúng mười phút sau, Lang đạo và bốn thiếu niên ước chừng tám tới mười tuổi đi vào trong lều chướng. Hai nam, hai nữ, và theo như lời của Huyên Huyên nhận xét thì bốn đứa trẻ này là có lòng trung thành cũng như tiềm lực phát triển lớn nhất tại chi nhánh Lang Tộc này. Thiên Vũ thấy chúng tiến vào liền mỉm cười chăm chú quan sát tất cả. Cả bốn thân ảnh kia thấy hắn cũng lập tức quỳ một chân xuống, tay trái để chéo trước ngực rành mạch chào hỏi:
-Chủ nhân. Xin người hãy đưa ra mệnh lệnh cho chúng ta.
-Ta có thể tin ở các ngươi chứ?
Thiên Vũ một lần nữa lại hỏi câu hỏi tưởng chừng như ngu ngốc này.
-…
Cả bốn đứa trẻ tốn không hề ít thời gian của hắn, Thiên Vũ phải mất tới ba ngày trời mới có thể truyền lại cho chúng mỗi đứa mười lăm sợi hắc tuyến. Sở dĩ thêm năm sợi chính là vì để chúng cường hóa huyết mạch lực của mình. Mỗi tộc có một đặc thù riêng, và nếu có thể phát huy được huyết mạch lực thì còn mạnh mẽ hơn cường hóa cơ thể gấp nhiều lần.
-Được rồi, chuyện hôm nay không được nói cho bất kì ai. Nếu có ai tra xét cơ thể các ngươi thì cứ mặc họ, chúng sẽ không tra ra bất cứ thứ gì, rõ chưa!
-Rõ! Chủ nhân.
-Đây là bốn bộ công pháp, trở về bí mật tu luyện. Sắp tới hãy rời xa Dực Tộc. Ta chỉ có một mệnh lệnh duy nhất, ‘phải sống’ ta cần các ngươi sống sót và phát triển.
-Chủ nhân, người đuổi chúng ta đi, tại sao? Chúng ta đã làm gì sai sao?
Rebecca mếu máo đáp trả, nàng là một cô bé thuộc Miêu Nhân Tộc ngoại hình xinh xắn nhỏ nhắn với đôi tai mèo màu đen vô cùng khả ái. Tuy đạo tâm không vững vàng như ba người còn lại, nhưng Huyên Huyên đánh giá cao độ trung thành của nàng.
-Các ngươi phải mạnh, thì sau này mới có cơ hội trợ giúp chúng ta. Vậy nên ta mới cần các ngươi phải sống. Nhớ lấy, phải sống. hai ngày sau Huyên Huyên sẽ tới đưa chi tiết kế hoạch sau này và các kí hiệu liên lạc. Tốt rồi, trở về tổ chức đi.
-‘Vâng.’ Cả bốn đứa trẻ đồng loạt trả lời và bước ra khỏi lều của Lang Đạo.
Còn chủ nhân của chiếc lều này thì vẫn bất động một góc đang chăm chú nghe ngóng mọi động tĩnh xung quanh. Thấy lũ trẻ đã rời đi hắn mới rũ xuống lên tiếng than phiền.
-Ngươi hại ta ba ngày không được ngủ nha. Cảnh giới cho ngươi thật là khốn khổ mà. Không nói nhiều, bù cho ta ba bữa rượu ngon.
-Phiền Lang Đạo huynh rồi, haha. Mà cho ta hỏi, cách đơn giản nhất để có thể gỡ con Hắc Bức trên vai này xuống. Hoặc làm sao để có thể li khai Dực Tộc?
-Bốn bữa.
-Rồi rồi, thì bốn bữa. Huynh mau nói đi để ta còn trở về, nhớ lão bà quá rồi.
-Khửa Khửa… Đơn giản lắm, trước tiên thi sát hạch trở thành thành viên chính thức thì con Hắc Bức sẽ mất đi. Còn muốn ly khai Dực Tộc thì chỉ cần đủ điểm nhiệm vụ là được. Mà điểm nhiệm vụ thì lại có thể mua được bằng Linh Thạch. Vậy đơn giản chưa?
-Vậy bao giờ thì tới kì thi sát hạch kia?
-Mỗi tháng một đợt, cách ngày trăng tròng khoảng năm ngày gì đó.
-Hả, nói vậy là sắp tới rồi, chỉ mười ngày nữa thôi sao?
-Đúng vậy, nhưng hầu hết phải Đấu vương hoặc Ma Đạo sư Hậu kì mới có thể vượt qua khỏa hạch kia.
-…
-Trưởng tộc.
-Lucci, vào đi, Tình hình Nana sao rồi?
-Đã có tiến triển vô cùng tốt thưa ngài. Lang Ngọc Linh kia cũng quả thực là có thể chữa trị cho Nana tiểu thư.
-Ha ha, tốt lắm, Lang Ngọc Linh kia đã thành hôn chưa?
-Dạ rồi, nàng ta đã kết hôn với Lang Đạo, chính là tên có thể Cuồng Hóa trong bí cảnh kia.
-Tốt, vậy thì thôi, ta tính chữa trị xong sẽ gửi nàng ta tới lớp học viện Hoàng Gia cùng với Nana. Một suất này đổi cho ‘hắn’ vậy.
‘Không được.’ Trên trần nhà bỗng hiện lên một vòng xuáy linh khí màu đen, từ trong đó vang ra lời chỉ thị của Tam trưởng lão, người có nhiệm vụ theo dõi Thiên Vũ suốt thời gian qua.
-Hắn có ý đồ riêng, ta cảm nhận được hắn có thể truyền đi một loại sức mạnh gì đó giúp những người xung quanh tăng mạnh thực lực. Hơn nữa cái tổ chức kia cũng không bình thường.
-Tam trưởng lão, người còn nghe ra được gì nữa?
-Ta có thể lờ mờ đoán được khẩu miệng của chúng mà thôi. Hắn sẽ tham gia sát hạch và có ý đồ rời khỏi Dực Tộc này.
-Hả, tham gia, sát hạch đó tu vi như hắn sao có thể vượt qua, hơn nữa chỉ còn lại mười ngày thời gian.
-Có thể. Sức mạnh của hắn hiện tai ta cũng không thể ước chừng, không phải vì hắn quá mạnh, mà là vì nó mang lại cho ta cảm giác mới mẻ mà kì diệu. Trưởng tộc, người không thể để hắn tới học viện được. Như vậy khác gì thả tự do cho hắn?
-Không sao cả, cứ để hắn tới đó. Các ngươi lui ra cả đi.
Rất nhanh Tam trưởng lão và Lucci đã rời khỏi căn phòng. Julia liền nằm xuống chiếc ghế quen thuộc, nàng đưa tay xoa nhẹ eo thon nhỏ nhắn của mình. Dường như cứ đưa tay về đó là nàng ta lại cảm nhận được một hiềm hạnh phúc vô tận vậy. Một cảm giác ấm áp ùa vào tâm trí nàng gợi lên những nụ cười mỉm trên đôi môi quyến rũ. Rồi nàng lại vuốt ve chiếc nhẫn có ngoại hình vô cùng bình thường kia của Dực Thần, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đó đôi lúc lại thở dài ngao ngán.
-Ta phải lấy hắn thật sao, Dực Thần, người không đùa ta chứ…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.