Trong thông đạo tối tăm đó, đồng tiền cổ trên đỉnh đầu đang lờ mờ chiếu những tia sáng yếu ớt cuối cùng.
Phía dưới nó là Thiên Vũ và Nam Cung Thành đã kiệt sức nằm dựa vào vách tường. Thiên Vũ quay sang gượng nói với gương mặt tiều tụy bên cạnh:
- Không ngờ ngươi lại đẹp như vậy đó!
- Ngươi nói cái gì… Ngươi không ngờ cái gì?
- Nợ nần của chúng ta coi như xí xóa… Nam Cung Thành.
- Ngươi đã biết… Từ khi nào?
- Từ khi ta tỉnh dậy lần đầu tiên. Mùi máu tươi và chiếc đạo bào trắng bên cạnh kia làm ta không thể nhầm lẫn được. Không ngờ ngươi lại cảnh giác tới vậy. Tới giờ vẫn không chịu cởi trói cho ta.
- Hóa ra trước kia là ngươi giả bộ. Hay lắm, suýt tí nữa thì đã lừa được ta rồi.
- Đúng vậy… Con hồ ly nhà ngươi tâm tư quá cẩn thận. Nhưng vẫn phải chết cùng với ta thôi. Haha
Nam Cung Thành quay sang, tấm khăn che mặt của nàng đã bị rơi từ bao giờ, nên mới để Thiên Vũ nhìn được dung nhan thực sự. Quả thực là như một con hồ ly tinh, một gương mặt đan lẫn giữa hai yếu tố sắc sảo và quyến rũ. Nàng ta trầm lặng suy nghĩ, đôi mắt đượm buồn nhưng lại vô cùng sáng, không hề giống một người sắp chết chút nào.
- Thiên Vũ, ngươi đã ăn thịt người bao giờ chưa?
- Ngươi đã nếm qua? Vị thế nào?
- Haha, đã… Đây là lần thứ hai ta ân hận vì đả thương ngươi quá nặng… haizz!
Nói xong Nam Cung Thành rút một cây kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-danh-gioi/16662/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.