Đoàn người đã rời khỏi Lâm gia được bốn ngày thuận buồm xuôi gió. Hoặc bề ngoài là vậy, Dương Oánh lúc ẩn lúc hiện, đặc biệt là ban đêm. Nàng ta ban đêm đều không bao giờ thấy mặt, cũng không hề nghỉ ngơi trong xe ngựa.
Mà đội bảo tiêu của lão cung phụng cử đi thì đã giảm đi một nửa, có thể nói tình hình không hề yên bình như vẻ bề ngoài của nó. Nhưng có cao thủ như Dương Oánh tọa trấn, đoàn xe vẫn thong dong đi về Học viện ma pháp mà không gặp bất cứ trở ngại nào.
Hai ngày sau, đoàn người đã bước vào khu vực của học viện, từ đây đã không còn có thể lực nào dám dòm ngó nữa. Đội bảo tiêu Lâm gia từ biệt Thiếu chủ của mình, để lại vài thương nhân buôn bán hàng hóa đi cùng rồi sắp xếp trở về.
***
Ngay lúc này, có hai người đang ngồi đối diện với nhau trên một toa xe, ở giữa chính là một chiếc túi nhỏ.
- Đây là túi trữ vật cỡ nhỏ, bên trong có khoảng hai mươi lăm vạn hạ phẩm tinh thạch và hai món nhất phẩm pháp bảo. Ta đã vét sạch của tên Đại Đầu kia. Đúng như ngươi dự kiến, bọn đầu trộm đuôi cướp này tàng trữ không hề ít của cải. Ngươi giữ tất cả đi, ta đã không cần những thứ như thế này nữa.
- Vậy thì đệ không khách khí, Dung ca, từ đây tới học viện còn bao xa?
- Ta sẽ về học viện sắp xếp cho ngươi và Hà bá mẫu trước, hẹn gặp ngươi tại học viện vào tối nay.
Nói rồi Dương Dung bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-danh-gioi/16635/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.