Khoảng nửa tháng sau ngày đó, rất nhiều thuật sĩ ngoại lai kéo đến thành Trường An, làm toàn bộ Trường An phi thường náo nhiệt.
Bá tánh Trường An cảm thấy mới mẻ, liền thường xuyên hẹn nhau tới kiến thức các loại thuật pháp của những thuật sĩ đó, nơi của Minh Thế Ẩn nhất thời có hơi chút quạnh quẽ.
Hắn vẫn lãnh đạm như thường ngày, nhưng Dịch Tinh trong lòng rất không vui, tự hỏi không biết sư phụ mình có sao không? Vì thế rầu rĩ cả ngày không vui mà ôm cờ phó huyền tím ngồi dưới gốc cây đào trong viện phát ngốc.
Minh Thế Ẩn nhìn thấy đồ đệ nhỏ của mình như vậy, vừa đau lòng lại vừa buồn cười.
Hôm nay hắn nấu chút canh hoa sen, mới đến dưới tàng cây lại vừa lúc nghe thấy tiểu đồ đệ thở dài một hơi.
"Tinh nhi làm sao vậy?" Hắn biết rõ còn cố hỏi.
Dịch Tinh ngửa đầu nhìn thoáng qua, nhỏ giọng ủy khuất nói: "Sư phụ, từ ngày những thuật sĩ đó vào Trường An trong viện ngày càng vắng vẻ, sao người một chút lo lắng cũng không có?" Nói xong lại chống cằm tiếp tục cả mặt u sầu.
Minh Thế Ẩn biến ra một chiếc bàn nhỏ đặt canh hoa sen lên, sao đó thản nhiên ngồi xuống bên cạnh duỗi tay đè lên cái đầu nhỏ của cậu. "Cái này vừa vặn, không phải Tinh Nhi trước nay luôn thích yên tĩnh sao?" Vừa nói, hắn vừa múc một thìa nhỏ canh hoa sen đưa tới bên miệng cậu, "Vi sư mới làm, nếm thử xem.". Truyện Võng Du
Dịch Tinh lại dẩu cái miệng nhỏ chuyển tới một bên không có tiếp.
Minh Thế Ẩn cười nhạt một tiếng, "Tinh Nhi nếu như không ăn vi sư đem đi nhé?"
......
"Vi sư thực sự đi đó?"
Hắn đang muốn làm bộ đứng dậy, Dịch Tinh mới rốt cuộc dẩu cái miệng nhỏ chuyển qua tới a ô cắn một ngụm muỗng nhỏ canh hoa sen.
Hắn lúc này mới ngồi trở về, hỏi: "Hương vị thế nào?"
Dịch Tinh gật gật đầu, tự mình bưng chén gỗ nhỏ lên ăn, Minh Thế Ẩn ở một bên nhìn, so ăn người ăn còn vui vẻ hơn vài phần.
Trước nay trong viện người nhiều, Dịch Tinh lại bởi vì nguyên nhân thân phận mà không thể tiếp xúc quá nhiều với người trong thành Trường An, cho nên lúc mỗi lần có người đến bái phỏng cậu đều phải ở trong viện chính một mình, giờ cẩn thận nghĩ lại Minh Thế Ẩn cảm thấy giống như mình không có chiếu cố tốt cậu.
"Sư phụ" Dịch Tinh thấy sư phụ nhà mình thất thần, liền buông chén gỗ xuống đem tay nhỏ đưa đến trước mắt hắn quơ quơ. "Sư phụ, người đang nghĩ gì vậy?"
Hắn cười một tiếng, "Không có gì, ăn nữa không?"
Dịch Tinh cúi người chống cằm, "Hừ, cái viện này quạnh quẽ đến độ sắp qua luôn mùa đông luôn rồi, sư phụ một chút cũng không lo lắng."
"Có gì phải lo, trong viện vắng vẻ một chút mới có nhiều thời gian tới bồi Tinh Nhi, vi sư vui còn không hết."
Nghe vậy, Dịch Tinh thở dài một hơi rồi không để ý tới người nữa, dù sao thì tâm thái cho rằng mọi thứ thuận theo chiều gió của Minh Thế Ẩn đã sớm thành thói quen với cậu, những năm này, sư phụ cậu ngoại trừ bói toán đoán mệnh ra, thậm chí còn biết nấu ăn so với đầu bếp ở những tửu lâu thịnh vượng nhất Trường An còn giỏi hơn gấp nhiều lần, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng chính mình sẽ lại béo lên mất.
"Yo~ Sư huynh từ khi nào trở nên quan tâm như vậy?" Hắn đang suy nghĩ, đột nhiên nghe được một đạo âm thanh mê người tới gần, sau đó từng đợt hương thơm xông vào mặt, hoa đào từ trên trời bay xuống.
Minh thế ẩn treo tươi cười, lại chưa đáp lời.
Nàng lại nhìn thấy Dịch Tinh, liền vây quanh cậu nhìn một vòng, cảm thán nói: "Thật là một khuôn mặt nhỏ xinh." nói xong liền đưa tay muốn sờ thử, nhưng người nọ lại bị Minh Thế Ẩn một phen kéo đến phía sau.
Nàng rút tay về, "Sư huynh từ khi nào trở nên bảo vệ người như vậy? Trước kia ta huynh cùng sư tôn ở Vân Ngu Sơn cũng chưa từng thấy qua huynh bảo vệ ta như vậy."
Minh Thế Ẩn dắt Dịch Tinh rời đi, nói: "Ngươi không phục thì tự mình thu đồ đệ nhỏ tới mà sủng."
Hai người họ rất quen thuộc với nhau, nhưng Dịch Tinh bị nắm lại không rõ, sư phụ chưa từng nói qua hắn có đồng môn.
Minh Thế Ẩn đem Dịch Tinh đưa về phòng ngủ, sau đó mang nữ nhân kia tới đình nhỏ mẫu đơn, lúc này mới mở miệng hỏi: "Có việc gì?"
Nữ nhân nhấp một ngụm trà trên bàn, đặt xuống, giơ tay vuốt cằm, cười nói: "Hiếm thấy sư huynh nóng nảy như vậy."
......
Thấy Minh Thế Ẩn không trả lời chỉ đáp lại một mặt tươi cười đầy uy hiếp nàng cuối cùng cũng thức thời một ít, nói: "Thượng Nguyệt ta có một ít manh mới tới từ Thiên Lục Quốc, nói năm đó khi sư tôn quy nguyên có một huyễn sư từng tới Vân Ngu Sơn bái đưa, hắn vừa đi trong núi liền nổi lên quân viêm chân hỏa, mẫu đơn tiên điện cũng bởi vậy hóa thành tro tàn."
Năm đó nàng cùng Minh Thế Ẩn đều phụng mệnh sư phụ ra ngoài rèn luyện, bất quá chưa tới nửa năm lại bỗng nhiên thu được truyền âm điểu của sư tôn nói chính mình tiên thọ đã đến, sắp giá hạc quy về thiên ngoại. Hai người vừa nhận được tin tức, liền từ nơi ở của mình vội vàng chạy trở về Vân Ngu Sơn, nhưng vẫn là chậm một bước, khi hai người tới nơi, nơi đó trừ bỏ những người trước đó tới bái phỏng đang đứng ở ngoài là ánh lửa cháy đầy trời, trước đi bái đưa người bên ngoài đó là đầy trời ánh lửa, mẫu đơn tiên điện đã sớm bị thiêu đến không còn một mảnh, di vật trong điện của sư tôn một kiện cũng không thể lưu lại.
Sư huynh, mệnh cách đồ............... Có lẽ đã không còn nữa." Nàng suy nghĩ hồi lâu vẫn là chậm rãi mở miệng.
Nghe vậy, Minh Thế Ẩn biểu tình cũng không có nhiều thay đổi, chỉ bình tĩnh tiếp tục thưởng thức ly trà sớm có chút hơi lạnh.
Khổ Tư Diêu thấy hắn như thế, trong lời nói bỗng nhiên có chút tức giận, "Vì một hài tử tùy tiện nhặt trên đường Trường An, ngươi thật sự muốn như thế?"
"Tư Diêu có đói bụng không? Ta làm canh hoa sen cho Tinh Nhi còn thừa một ít. Minh Thế Ẩn đem nước trà buông xuống hỏi một đằng trả lời một nẻo mà cười đứng lên.
Khuyên lại không không được, đánh lại đánh không lại, Khổ Tư Diêu không khỏi cảm thán, Minh Thế Ẩn từ nhỏ tâm tư đã kín đáo, có thể tùy ý khống chế mưu lược thuật pháp, sở hữu trí tuệ mà nhiều người trên thế gian phải ghen tị, thế nhưng hôm nay dù nói thế nào cũng không thông được cái đầu gỗ này, nàng hết cách rồi, chỉ có thể phất tay áo rời đi.