Ngay cả Phạm Kiến cũng có hơi há hốc mồm rồi, vô duyên vô cớ toát cả mồ hôi, hắn hiện giờ cuối cùng mới hiểu, hắn có thể sống sót thật sự là vì dây thần kinh nào đó của vị gia gia này có vấn đề nên mới tha mạng cho hắn.
Quả thực quá quả quyết rồi!
Một lời không hợp rút đao ra cũng chưa là gì hết?
Đây là một lời không hợp trực tiếp giết luôn!
Không có ai ngờ được Sở Vũ lại dứt khoát nhanh gọn như vậy, hoàn toàn không chừa lại cho Khưu Thiên Tuyết một cơ hội nào.
Tuy nói đánh nhau đều là ai ra tay trước thì có ưu thế, nhưng việc ra tay kiểu này... cũng quá nhanh rồi nhỉ?
Trong lòng đám người Tần Minh lạnh giá, theo bản năng thụt lùi về phía sau.
Khưu Thiên Tuyết bị luồng sáng đó của Kinh Thần Nỏ đánh nát nửa bên người, nhưng người lại không chết ngay lập tức.
Hắn ta nằm dưới đất kêu gào, âm thanh đó thê thảm đến cực độ.
Xung quanh một vẻ im lặng như tờ!
Sở Vũ nhìn đám người Tần Minh một cái.
Vèo vèo vèo!
Đám người này không chút lưỡng lự, quay đầu bỏ chạy!
Người nào người nấy chạy còn nhanh hơn thỏ!
Chớp mắt thì tất cả bọn họ đều xông vào kết giới, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Sở Vũ thở dài một hơi, nói thầm may mà đều đã chạy hết rồi.
Đây chính là tính người à!
Hắn từng bước đi về phía Khưu Thiên Tuyết còn chưa chết.
Phạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cuong/3254043/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.