Một tiếng sau, tên mập mặt như tro nguội, ủ rủ như thể cha mẹ qua đời đi theo sau Sở Vũ, trông giống như cái túi trút giận.
Bộ dạng đi cà nhắc, co đầu rụt cổ, không nhìn ra được đây là một cao thủ thông mạch cảnh lục đoạn.
Cái gì mà phong độ cao thủ, cái gì mà kiêu ngạo của thiên tài đều biến hết đi.
Đường đường là đích truyền Đạo Môn mà lại trở thành nô bộc của người khác.
Sự chênh lệch to lớn này khiến Phạm Kiến hoàn toàn không còn tinh thần.
Hắn giao ra quyển Ma Môn Công Pháp đó cũng là bất đắc dĩ mà thôi, nếu không Sở Vũ ắt sẽ giết hắn.
Thế giới tu chân cá lớn nuốt cá bé, làm gì có cái gọi là ôn hòa?
Vả lại hắn có thể ngấm ngầm mưu tính người khác, ám hại người khác, vậy thì không thể trách người khác ám hại lại hắn.
Kẻ giết người thì sớm muộn cũng sẽ bị người khác giết.
Việc càng khiến Phạm Kiến khó có thể chấp nhận là, phế nhân thiên tài trong truyền thuyết này lại có thiên phú giỏi đến cực độ!
Giỏi đến mức không thể tưởng tượng được!
Cuốn Ma Môn Công Pháp đó ở trong tay hắn đã một thời gian rồi.
Là hắn ám hại một đệ tử đại phái rồi có được.
Nhưng công pháp trong đó hắn cũng chỉ hiểu rõ cực ít.
Trong đó, loại thứ ba ở trang thứ ba là một loại công pháp mà gần đây hắn mới vừa hiểu ra.
Phạm Kiến tuy rất bỉ ổi nhưng thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cuong/3254041/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.