Mũi của Tề Hằng tuy còn hơi vẹo nhưng trên khuôn mặt trẻ con đó hầu như cười tươi như hoa!
Tiêu sư huynh, huynh thật là một sư huynh tốt! Yên tâm ra đi nhé, sau này đệ nhất định đốt nhiều vàng mã cho huynh!
Nhất định giúp huynh ở bên đó làm một phú ông, không phải lo về cái ăn cái mặc!
“Ha ha ha ha!”
Hắn quả thực khó mà khống chế được sự vui mừng trong lòng, không nhịn được mà cười lớn lên.
Hắn thò tay ra, chuẩn bị dùng tốc độ như ánh chớp liên tiếp hái đi tất cả hạt sen!
“Cười cái đầu mày!”
Sở Vũ cảm thấy bản thân có thể là tính sai rồi!
Nếu thật sự bị tên khốn Tề Hằng này gài bẫy, thì đó không chỉ là việc mất mặt mà không chừng cả cái mạng nhỏ cũng phải để lại đây.
Sở Vũ trông có vẻ rất thảm thương, một thân huyết khí của con Tranh quả thực quá dồi dào!
Giống như một ngọn núi lớn đè về phía Sở Vũ, đè đến nỗi hắn phun ra máu tươi, thân hình của con Tranh càng lúc càng gần, chỉ còn chút nữa là có thể tấn công được hắn.
Lúc này nghe thấy tiếng cười lớn của Tề Hằng, Sở Vũ biết hắn ta đã chạm đến cấm chế thứ hai.
“Đồ ngốc, sào huyệt của ngươi bị người ta chiếm rồi!”
Sở Vũ nói châm biếm.
Gầm!
Sau khi Tề Hằng chạm đến cấm chế thứ hai, cùng lúc với tiếng cười lớn cũng là khoảnh khắc Sở Vũ mở miệng nói.
Con Tranh đang đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cuong/3254030/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.