Tề Hằng phát hiện đầu tiên, vẻ mặt hắn kích động dùng tay chỉ vào chiếc thuyền con đó: “Thuyền, có thuyền! Mau nhìn xem, là thuyền đó! Có phải đến đón chúng ta không?”
Bốn người khác bên sông cũng đều nhìn thấy chiếc thuyền đó, trên mặt lộ ra vẻ kích động.
Sở Vũ đứng ở mỏm đá, dùng con mắt dọc ở ấn đường quan sát, nơi chiếc thuyền con đó đi qua thì số năng lượng dập dềnh trên mặt sông ào ào né ra, nhường cho nó một con đường.
“Đây là...” Sở Vũ nhíu mày, nói thầm con thuyền nhỏ này lẽ nào thật sự là đến đón những người xuất hiện ở đây?
Nhưng nếu là vậy thì tại sao vừa nãy không xuất hiện? Phải chết đi hai người rồi mới xuất hiện?
Đây không phải là trêu người ta sao?
Vấn đề này mấy người bên bờ sông cũng đã nhanh chóng nghĩ đến.
Sắc mặt Vương Nam trắng bệch, chớp đôi mắt nhỏ nói: “Đây có khi nào là một cái hố không? Là cạm bẫy? Con thuyền nhỏ này xuất hiện có hơi cổ quái...”
Mọi người nhìn chăm chăm vào con thuyền nhỏ ngày càng đến gần mà không nói gì cả.
Con thuyền không lớn, rộng khoảng một mét, dài tầm ba mét. Đen nhánh, không biết đóng bằng gỗ gì.
Không biết đã trôi trong nước bao nhiêu năm tháng rồi nhưng lại không hề có dấu hiệu mục nát, thậm chí nhìn còn rất mới.
Thuyền nhỏ bồng bềnh, trôi thẳng đến chỗ năm người bên bờ sông.
Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của năm người bên bờ, thuyền nhỏ từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cuong/3254022/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.