Lâm Thi Mộng nhìn Sở Vũ, trong ánh mắt tràn đầy sự cảm kích, cô nhận lấy cây đèn cổ bằng đồng sau đó hành lễ với Sở Vũ: “Lâm Thi Mộng đa tạ ơn cứu mạng của tiên sinh.”
Sở Vũ xua xua tay: “Không cần khách sáo, giữa đường gặp chuyện bất bình mà thôi.”
Không biết vì sao, Lâm Thi Mộng cứ cảm thấy người đàn ông cao gầy này có một cảm giác hơi quen thuộc. Nhưng người này rõ ràng là cô chưa từng gặp.
Lâm Thi Mộng tuy không đến mức nhìn qua là nhớ nhưng ít nhất người đã từng gặp thì vẫn sẽ để lại ấn tượng.
Cô nhìn Sở Vũ, nói nhẹ nhàng: “Tiên sinh đến đây cũng là vì tìm kiếm di tích thượng cổ ở đây ư?”
Sở Vũ gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Lâm Thi Mộng nói: “Nơi này quá nguy hiểm, khắp nơi đều là pháp trận, năm xưa ở đây chắc chắn là một đại giáo rất lớn mạnh. Thời gian đã qua lâu như vậy mà uy lực của pháp trận vẫn đáng sợ như thế.”
Lâm Thi Mộng nói xong, mắt vẫn đang quan sát biểu cảm của Sở Vũ.
Nha đầu này...
Sở Vũ quả thực là quá hiểu Lâm Thi Mộng, nhìn ánh mắt của cô ấy thì Sở Vũ đã biết suy nghĩ của cô.
Ngay sau đó cười cười, nói: “Hay là chúng ta cùng đi vào tìm kiếm thử? Nếu không một mình cô cũng không an toàn.”
Lâm Thi Mộng có chút ngại ngùng: “Như vậy... có được không?”
Sở Vũ cười cười: “Không có gì là không được, tìm kiếm di tích cổ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cuong/3254019/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.