“Anh có tật à? Não có vấn đề rồi phải không?” Sở Tiếu Tiếu lạnh lùng nhìn thanh niên đó: “Anh là cái thá gì chứ?”
“Sở Tiếu Tiếu, còn dám nói bậy! Cô hiện giờ nên lập tức quỳ xuống tạ ơn, cô biết Ngô thiếu gia có thân phận gì không?”
Lãnh Tuấn lớn tiếng quát tháo, sau đó nói chua ngoa: “Được Ngô thiếu gia để mắt đó là may mắn mà cô đã tích đức tám đời, tu luyện mấy kiếp…”
Thanh niên xua xua tay không cho Lãnh Tuấn nói tiếp rồi nhìn Sở Tiếu Tiếu, nói với ngữ khí hòa nhã: “Cô là một đứa trẻ nên ta không hơn thua với cô, nhưng ta là người mà toàn bộ Sở gia của cô đều không thể đụng vào. Vậy nên hãy đi theo ta, ta sẽ tặng cho cô một vận may! Sau này cô sẽ hiểu rằng Sở gia các người… đều phải cảm kích ta.”
Sở Tiếu Tiếu bĩu môi: “Xí, khoác lác thì ai mà chẳng biết?”
“Ha ha, khoác lác?” Thanh niên phá lên cười, sau đó đột nhiên nhìn Sở Vũ bên cạnh: “Anh chính là Sở Vũ? Tên phế nhân đó?”
Sở Tiếu Tiếu lập tức nổi giận: “Anh nói ai là phế nhân hả?”
Một cái tát đánh vào mặt của thanh niên đó.
“Láo xược!” Lãnh Tuấn quát lên một tiếng, đang định ra tay.
Trên người thanh niên bỗng bùng phát một luồng khí tức hùng hồn, trực tiếp áp chế Sở Tiếu Tiếu đến nỗi không thể nhúc nhích.
Mọi người xung quanh đều mặt mày run sợ, đang ở đó suy đoán xem thanh niên đạt đến cảnh giới gì.
Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cuong/3254010/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.