Lâm Thi Mộng nhìn một cái rồi tiện tay tắt đi. Nhưng tiếp theo đó, điện thoại lại reo lần nữa, đồng thời kèm theo đó còn có một tin nhắn.
“Lập tức nhận điện thoại.”
Lâm Thi Mộng thở dài, nhấn phím nghe.
“Em làm như vậy là để bảo vệ hắn, đúng không?” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói trẻ tuổi, thậm chí nghe ra có mấy phần trẻ con.
Lâm Thi Mộng trầm mặc, không nói gì.
“Nói ra thì mấy năm nay hắn vì em mà chắn không ít ruồi nhặng bên mình, em làm như vậy cũng không có gì to tát. Nhưng anh không thích có người cầm tay em. Mặc kệ là ai, cho dù là một phế nhân cũng không được!”
Lâm Thi Mộng đột nhiên giống như một chú mèo xù lông vậy, hét vào trong điện thoại: “Anh mới là phế vật! Mẹ kiếp anh là ai chứ? Đầu óc có bệnh à? Lão nương thích được ai cầm tay liên quan gì đến anh? Đừng tưởng rằng có tờ hôn ước thì anh chính là người đàn ông của tôi! Tề Hằng anh nghe rõ đây, cho dù anh là đích truyền cổ phái, cho dù anh là con trời, lão nương cũng có thể bỏ anh! Thứ gì chứ! Hứ!”
Nói rồi Lâm Thi Mộng trực tiếp dập điện thoại.
Bên đó nhanh chóng gửi đến một tin nhắn: Anh muốn hắn chết.
Lâm Thi Mộng không hề do dự trả lời một câu: Tôi sẽ đi cùng anh ấy!
Bên đó qua một hồi lâu, cuối cùng gửi qua bốn chữ: Không có lần sau!
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cuong/3253995/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.