Thái Sơn biết thế nào
Xanh biếc chia Tề Lỗ
Hùng vĩ thay tạo hoá
Trắng đen vẽ như mơ
Mây trôi bâng khuâng dạ
Chim lạc mắt trừng nhìn
Có khi lên tận đỉnh
Vọng xuống đám núi xanh
Thái Sơn.
Nơi long mạch hội tụ.
Báu vật của trời đất, địa linh nhân kiệt. Đứng đầu trong ngũ nhạc, là nơi từ xưa đế vương đến cúng tế trời đất.
Thái Sơn nhất mạch, kéo dài ngàn dặm, khí thế hùng hồn to lớn.
Tuy là trong đêm tối, không có ánh trăng, nhưng lại vẫn có luồng khí tức hùng hồn thổi vào mặt.
Đó là linh khí rất đậm đặc!
Đỉnh Ngọc Hoàng, đỉnh núi Thái Sơn.
Một bóng người lặng lẽ đứng trong Quán Nhật Đình trước miếu Ngọc Hoàng, mặt hướng về phía đông, lúc này sắc đêm như nước, bóng người này cũng như thể hòa vào trong cảnh sắc đêm này.
Một vùng trời đất yên tĩnh.
Dân gian từ xưa đến nay có một câu nói, Thái Sơn bất đăng đỉnh, đặc biệt là nói với người trẻ tuổi, ngụ ý không tốt.
Nhưng câu nói này ngày nay đã có chút lỗi thời rồi.
Đây là Công Nguyên năm 2056, năm thứ 32 kỷ nguyên mới.
Thật ra lỗi thời hay không, đối với Sở Vũ mà nói cũng chẳng sao cả. Trong mắt rất nhiều người, cuộc đời của hắn đã có thể nhìn thấy điểm cuối rồi.
Sở Vũ rất trẻ, lại không mắc bệnh nan y. Năm nay, hắn mới hơn hai mấy tuổi, tướng mạo rất anh tuấn, mày cong mắt sáng, dáng người rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cuong/3253989/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.