"Công chúa điện hạ."
Tiếng gọi từ bên ngoài phòng đánh thức tâm trí ta.
Cửa phòng ta đang mở toang, Diệp Nhi đứng ở trước cửa, tay gõ lên cánh cửa kêu vài tiếng.
Trong một giây, ta thoáng chút đờ người vì nhìn thấy Diệp Nhi xuất hiện, vốn dĩ đã chưa kịp phản ứng được gì. Không đợi ta hồi đáp, Diệp Nhi trực tiếp bước tới gần, thoải mái ngồi đối diện ta, chống một tay lên cằm và nhìn ta chằm chằm.
Diệp Nhi chủ động hỏi han: "Điện hạ, dạo này có khỏe không?"
Ta không trả lời Diệp Nhi, chỉ nhẹ nhàng thở hắt.
Sau một lúc yên lặng, Diệp Nhi lại nói: "Bao nhiêu năm không gặp, điện hạ quả thật vẫn không khác xưa ha."
Không biết là Diệp Nhi đang nói thật hay nói đùa.
Ta cười nhạt, đáp lại: "Sao mà không khác, giờ ta tiều tụy thế này, còn gì mà giống xưa?"
Diệp Nhi vừa nghe xong đã vội lắc đầu lia lịa: "Công chúa đừng nói vậy, trong mắt em đó giờ, công chúa điện hạ vẫn không cách nào thay đổi được!"
Ta chậm rãi ngẩng mắt nhìn Diệp Nhi, thừa nhận rằng đã lâu rồi không được gặp lại em ấy.
Lúc trước Diệp Nhi ở cạnh ta, không hẳn là thiếu thốn thứ gì, chỉ là mãi vùi đầu làm bổn phận của kẻ hầu người hạ. Nhưng mà hiện tại, Diệp Nhi ít ra cũng đã xinh đẹp hơn trước đây nhiều, gương mặt phủ thêm một chút phấn son đắt đỏ, diện trên người những loại trang phục đẹp đẽ. Nói không quá thì Diệp Nhi vẫn là một kiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cung-thich-em/3630036/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.