Dù sao cũng đã ba năm không nhìn thấy Tử Minh, tâm trạng của Diệp Nhi bây giờ vô cùng khó tả. Kì thực Diệp Nhi có phần không quen khi thấy nàng trong bộ dáng thường dân trước mặt, tuy trước đây Diệp Nhi chưa từng xa lạ với hình ảnh này.
"Điện hạ, trừ những người bị ngốc ra, những ai đã từng quen biết điện hạ rồi chắc hẳn không thể nào lại không nhận ra điện hạ được."
Vương Tử Minh không trả lời, có lẽ chính là không còn hơi sức để phản bác, nàng chỉ như vậy mà ngồi yên, dù muốn hay không vẫn phải tiếp thu những lời Diệp Nhi đang nói.
"Không biết điện hạ đã ở đây bao lâu, nếu dựa vào tính tình của điện hạ, có lẽ đây hẳn đã trở thành một nơi quen thuộc với điện hạ."
Diệp Nhi vẫn một mình tiếp lời:
"Nhưng nói sao thì ở ngoài vẫn không thể an toàn, huống hồ ở đây tốt xấu đều có, công chúa điện hạ vốn không thích hợp ở nơi như vậy."
Vương Tử Minh lẳng lặng, qua giây lát mới đáp:
"Ta không bận tâm, hiện giờ ta còn nhiều việc cần làm, không thể rảnh rỗi ở đây trò chuyện giống như cô được."
"Nhất định điện hạ phải vội như thế sao?" - Diệp Nhi vờ hỏi, thâm tâm lại hiểu được nàng đang khẩn trương vì điều gì.
"Nếu không thì ai đền bù sự lãng phí này cho ta?"
Diệp Nhi nhanh nhẹn lấy ra một túi tiền dày cộm trong người, đặt nó lên trên bàn, cười cười:
"Điện hạ không cần quá lo, nếu có thiệt hại gì, họ muốn đền bao nhiêu thì có bấy nhiêu mà."
Vương Tử Minh bị hành động trước mặt làm ngắt lời định nói, nàng ngây ra một chỗ, trút một hơi thở dài, vẻ mặt không vui đều trưng ra toàn bộ.
Một lúc lâu, Diệp Nhi lại rơi vào trầm lặng, lời nói tựa như đang giải bày:
"Tử Minh điện hạ, suốt hai năm nay mọi người đã luôn tìm kiếm điện hạ, tưởng chừng không còn hi vọng rồi cơ."
Thấy ánh mắt Vương Tử Minh khẽ động, có điều nàng vẫn như cũ, chỉ giữ nguyên sự im lặng, Diệp Nhi không nhanh không chậm, cứ như vậy nói ra hết suy tư:
"Nhưng mà giờ phút này lại có thể nhìn thấy điện hạ vẫn bình an sống tốt ở đây, quả thật là không dám tin vào mắt mình."
Sau một khoảng lặng, đến lúc này Tử Minh mới bỗng lên tiếng, âm giọng nhẹ bâng:
"Dựa vào đâu cô cho rằng lâu nay ta sống tốt..."
Diệp Nhi vốn dĩ đang xuôi theo tâm tư, vì thanh âm từ Tử Minh truyền đến bất ngờ khiến cô phải sững lại một chút:
"Thành thật mà nói... chỉ là vì nhìn thấy điện hạ có thể an ổn bởi một cuộc sống giống như hiện giờ, em mới nghĩ vậy."
"Đúng như lời của cô, đến bây giờ ta vẫn còn kiên trì sống, có lẽ nên cho là ổn."
"Công chúa điện hạ..."
"Cô cho là ta an ổn, trong khi mỗi ngày đều có người muốn truy lùng ta và nhất định bắt ta đi."
Tiếp đó là một đợt trầm mặc bao phủ, Diệp Nhi lắng nghe xong tự dưng đuối lý.
Đối với Diệp Nhi bây giờ, câu nói này không khác gì khẳng định cuộc sống của công chúa hiện tại đang bị làm phiền bởi cô.
Chỉ trong ba năm qua, triều chính Vương Anh đế quốc đột ngột biến động, vì chuyện chọn người kế vị lại dẫn đến kết cục ngày hôm nay, mọi thứ có thể thay đổi một cách khó tin, gần nhất cũng chính là Tử Minh.
Diệp Nhi có tí ngẩn người, thời khắc này lại lúc nhìn ra Tử Minh không còn giống với trước đây. Trong mắt nàng ấy, mỗi khi nhìn vào luôn ánh lên chút gì đó ưu tư, lời nói trước sau đều có ý tinh thâm, cảm nhận về Tử Minh hiện tại vẫn là một dạng cảm giác mờ mịt và phức tạp.
Diệp Nhi thân là người hầu của nàng trước kia, đối với nàng vẫn còn tồn tại nhiều ân tình đặc biệt, không thể nào lại trơ mắt đứng nhìn nàng một mình chịu khổ như vậy. Mặc kệ hiện giờ Tử Minh đang cảm thấy phiền hà ra sao, trước mắt thì Diệp Nhi vẫn tìm cách thuyết phục nàng.
"Em biết là điện hạ đang đề phòng với tất cả."
Vương Tử Minh vẫn duy trì thái độ bất động cùng thờ ơ.
"Chỉ mong là công chúa hãy nghĩ cho bản thân mình một chút, người không thể ở đây cả đời như vậy."
Cảm thấy sắc mặt Tử Minh sắp tái lại, Diệp Nhi định nói thêm gì đó lại thôi.
Bầu không khí tại quán vào cuối ngày cũng đã trở nên tĩnh lặng hơn bình thường. Hầu hết người ở đó đều đã lần lượt rời khỏi, chỉ riêng Diệp Nhi vẫn còn kiên trì ở lại, đối diện với một người không hề bị lay động là Tử Minh.
"Điện hạ..."
"Ta cảm thấy mệt rồi." - Nàng ngắt lời.
"Được rồi, em sẽ không làm phiền điện hạ nữa, nhưng mà..." - Diệp Nhi đứng lên, trước khi rời đi vẫn để lại một câu - "Thôi thì điện hạ hãy suy nghĩ kĩ lại, ngày mai em lại đến."
Tử Minh khẽ gợn mi, trầm tư cuối cùng lại xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp kiều mị.
Buổi đêm, Diệp Nhi đã chính thức rời đi, để lại không khí nơi đó trở nên lạnh lẽo vì sự yên lặng.
Vào hôm sau, Diệp Nhi lại tiếp tục quay lại quán rượu tìm công chúa, nhưng lần này không chỉ riêng một mình cô, mà còn có cả Lam Cảnh Nghi đi cùng.
Hai năm trước, từ lúc Lam Cảnh Nghi đã chính thức nhận ra Diệp Nhi, hắn cũng đã trở nên thông suốt hơn mấy phần, gần như là đã hồi tâm chuyển ý.
Vốn dĩ chỉ vì Ân Nhi ngày xưa không xảy ra mệnh hệ nào, dĩ nhiên Lam Cảnh Nghi cũng không còn giữ tâm tính giống như trước kia, thay vào đó hắn chỉ muốn làm lại người tốt.
Trong một buổi sáng sớm, quán rượu bỗng nhiên bị vây kín bởi binh lính triều đình, người nào người nấy ở ngoài nhìn vào đều một phen hoang mang.
Người dẫn quân đến không ai ngoài Lam Cảnh Nghi.
"Tử Minh có thật là đang ở đây?" - Đứng ở trước cửa, Lam Cảnh Nghi thắc mắc nhìn xung quanh, quay đầu hỏi Diệp Nhi một lần nữa.
Diệp Nhi liền gật đầu, xác thực chỉ có duy nhất nơi này.
Sau khi trở về, Diệp Nhi liền nghĩ đến có thể nhờ sự giúp đỡ của anh trai cùng cô tới đây thuyết phục nàng. Lam Cảnh Nghi trước đó vốn đã bỏ công đem binh mã đi khắp nơi tìm Tử Minh, nghe tin nàng sống ở đây nên bản thân hắn không có chút do dự, lập tức muốn đến tìm.
Cả hai người đều bước vào trong, hầu hết người cũng đã xáo động rời khỏi quán, bỏ lại toàn bộ bàn ghế trống. Khung cảnh đang bình thường bỗng trở thành vắng vẻ đến lạ, tưởng chừng đâu có một cơn bão nào đó vừa quét qua. Lam Cảnh Nghi và Diệp Nhi đều có thể phác giác, bởi vì sự có mặt của họ cùng với binh lính triều đình đã làm người khác hoảng sợ tới mức nào.
Lam Cảnh Nghi tùy tiện gọi một người phụ bàn ở quán lại, lập tức hỏi:
"Ở đây cậu có quen biết Tử Minh phải không?"
Người đó bỗng nhiên bị thế tử gọi hỏi bất chợt, có chút rụt rè, nhưng rồi cũng nhanh nhẹn đáp:
"Đúng vậy thưa điện hạ."
"Nhờ cậu hãy nói lại với cô ấy, ta cùng huyện chúa đến đây là muốn gặp mặt cô ấy."
Thấy người kia không phản ứng, lại có vẻ chần chừ, Lam Cảnh Nghi nảy sinh thắc mắc: "Có chuyện gì sao?"
Người con trai đó tỏ ra bối rối, mất ít giây mới dám nhỏ giọng trả lời:
"Thế tử điện hạ, thật ra thì... cô ấy cũng không còn ở đây nữa."
Diệp Nhi chỉ mới nghe xong liền bị sửng sốt, lập tức hỏi lại:
"Có phải cô ấy đã bỏ đi khỏi đây rồi?"
Người kia liền gật đầu.
Diệp Nhi nhăn mặt, không thể ngờ công chúa điện hạ lại vì vậy có thể quyết định rời đi nơi khác, hơn nữa còn nhanh đến nỗi không kịp trở tay, trách bản thân đến từng tuổi này thật quá ngây thơ.
Lam Cảnh Nghi đứng bên cạnh không tỏ ra vội vã, chậm rãi đi một vòng trong quán, chỉ là không tin được Tử Minh lại có thể dứt khoát bỏ đi như thế.
Sau khi kiểm tra một vài lần vẫn không thể thấy người, Lam Cảnh Nghi bước ra, lắc đầu với Diệp Nhi.
Một khoảng lặng như vậy trôi qua, hai người có chút do dự, sau cùng đã rời khỏi quán trong vẻ mặt tiếc nuối, binh lính ở đó cũng tạm thời tan đi.
Hoàng hôn cùng ngày đã bắt đầu lắng xuống...
Quán rượu đông chật người lại bị dọa thêm lần thứ hai, binh ngựa triều đình khi không lại đột ngột ghé đến, Lam Cảnh Nghi cùng với Diệp Nhi đã bất ngờ quay trở lại đó một lần nữa. Nhưng bất ngờ hơn, lần này họ đã có thể nhìn thấy Tử Minh.
Diệp Nhi vô cùng mừng rỡ trong lòng, nghĩ lại thì đúng như lời Lam Cảnh Nghi, công chúa chắc chắn không thể bỏ đi trong khi nàng không dễ tìm ra một nơi lẩn tránh khác tốt hơn ngoài nơi này.
Vương Tử Minh có lẽ còn chưa định thần, giờ phút này bỗng nhìn thấy Lam Cảnh Nghi ở đâu tiến đến gần nàng, hắn liền hạ giọng, chủ động mở lời:
"Chúng tôi biết là cậu không thể bỏ đi nơi khác."
Kì thực trải qua nhiều năm mới gặp lại, Tử Minh khiến cho Lam Cảnh Nghi có đôi chút lạ lẫm. Trong khi tương tự, đến cả nàng cũng cảm thấy bất ngờ trước hắn. Chính vì tận mắt nhìn thấy Diệp Nhi và Lam Cảnh Nghi xuất hiện chung với nhau, mà cảm giác giữa hai người họ không có mấy xa lạ, thậm chí còn rất thân thiết.
Vương Tử Minh suy nghĩ một vài thứ, sau cùng vẫn là muốn dự định bỏ đi, tuy nhiên lại bất ngờ bị tham âm của Lam Cảnh Nghi sau lưng chặn lại:
"Cậu không cần tìm cách đi khỏi đây nữa, xung quanh đây vẫn còn rất nhiều binh lính."
Nàng nghe vậy liền quay đầu, không ngăn được tự cười nhạo:
"Các người vì ta, hà tất phải dùng đến cách này?
"Tử Minh, tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn thuyết phục cậu đồng ý cùng chúng tôi trở về."
"Ta và các người không nợ nhau, cớ sao phải tỏ ra nhiệt tình như vậy?"
Tử Minh biết trước nàng có ngày sẽ bị người khác tìm đến, chỉ là lâu nay nàng đã quen không bận tâm đến sự giúp đỡ của ai khác, khó tránh hiện tại cũng nảy sinh chút nghi ngờ.
Hơn nữa, Lam Cảnh Nghi ở trước mặt nàng còn là người từng đưa quân đánh nước nàng.
Tất cả hành động của hắn, cho đến thời điểm bây giờ, trong mắt Tử Minh dù tốt hay xấu ngầm vẫn là đe dọa.
Nhận ra quân binh nghiêm ngặt đã kéo đến vây bên ngoài, bởi lẽ đó nên không một ai dám bước chân vào quán, thế tử lại bỗng nhiên cản trở người ở đây, ông chủ lần này trực tiếp đi đến can thiệp:
"Thế tử điện hạ, không biết là xảy ra chuyện gì?" - Ông ta vừa hỏi, vừa liếc mắt nhìn qua Tử Minh.
"Ông là người chủ ở đây sao?" - Lam Cảnh Nghi dùng giọng thân thiện.
Người đàn ông lớn tuổi này khoảng hơn sáu mươi, thoạt nhìn diện mạo không phải loại người dữ tợn, đứng trước Lam Cảnh Nghi có vẻ lại rất thành khẩn, gật gù đáp lại:
"Thưa điện hạ, đúng vậy."
"Được rồi, ta cũng không muốn vòng vo chuyện này, hiện tại thì ta đang cần đưa cô gái này đi."
Trong giây lát, sắc mặt ông chủ bỗng tái lại, chẳng hiểu vì đâu mà người trong quán ông lại bị thế tử và huyện chúa đòi đưa đi, rốt cuộc là đã đắc tội gì?
"Nhưng chuyện này là thế nào? Thế tử có thể nói rõ cho hạ nhân biết không?"
Diệp Nhi lập tức nói:
"Cô ấy là người quen của bọn ta, thế nên bọn ta cần phải đưa cô ấy đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]