Dù sao cũng đã ba năm không nhìn thấy Tử Minh, tâm trạng của Diệp Nhi hiện tại vô cùng khó tả. Khi nhìn thấy công chúa như thế lại cảm thấy có phần không quen, hơn hết là đang nói đến nàng trong một bộ dáng thường dân bình dị, mặc dù trước kia Diệp Nhi chưa từng xa lạ với hình ảnh này.
"Công chúa điện hạ, trừ những người ngốc nghếch ra, những ai đã từng quen biết điện hạ rồi chắc hẳn không thể nào lại không nhận ra điện hạ cả."
Vương Tử Minh không nói gì, có lẽ cũng không còn hơi sức để phản bác, nàng chỉ như vậy mà ngồi yên, dù muốn hay không vẫn phải tiếp thu những lời Diệp Nhi đang nói.
Diệp Nhi đảo mắt nhìn quanh, nghĩ ngợi vài giây lại nói:
"Em không biết điện hạ đã ở đây bao lâu, nhưng dựa vào tính tình của điện hạ, đây chắc có lẽ đã là một nơi quen thuộc với điện hạ."
Diệp Nhi vẫn một mình tiếp lời:
"Nhưng nói sao thì ở ngoài vẫn không thể an toàn, huống hồ ở đây tốt xấu đều có, điện hạ vốn không thích hợp ở nơi như vậy."
Vương Tử Minh lẳng lặng, qua giây lát mới đáp:
"Ta không bận tâm, nhưng hiện giờ ta còn việc cần làm, không thể rảnh rỗi ở đây trò chuyện giống như cô được."
"Nhất định điện hạ phải vội như thế sao?"
"Nếu không thì ai đền bù sự lãng phí này cho ta?"
Diệp Nhi nhanh nhẹn lấy ra một túi tiền dày cộm trong người, đặt nó lên trên bàn, cười cười:
"Công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cung-thich-em/3537792/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.