Lâm Tuyết Ngọc liền hoảng sợ rồi. Cũng chỉ kịp mặc quần áo lót lên người, liền vội vàng rời giường, chạy đến bên cạnh Lục Đạo, gấp gáp
“ Anh… anh làm sao…?”
“ Còn làm sao nữa!? tất nhiên là bị thương rồi. Haiz!! Vì cứu cô mà tôi suýt mất mạng. Giờ không được một tiếng cảm ơn thì thôi, lại còn bị ăn chửi. Thật đúng là làm ơn mắc oán mà” Lục Đạo lắc đầu làu bàu, một bộ tức giận mình “ dại gái”
Lâm Tuyết Ngọc nghe vậy liền sững sờ. Nàng giờ mới để ý, đây là một người trẻ tuổi. Nếu nói thực lực, thì cũng chẳng cao hơn là bao nhiêu
Trong khi đó, Lưu Cầu đã là cao thủ cấp 19, mà mình thì hôn mê. Lục Đạo muốn trốn thì dễ dàng, nhưng muốn mang theo cả mình đi, đây là chuyện bất khả thi
Nhất thời, Lâm Tuyết Ngọc liền tin lời Lục Đạo nói rồi
“ Tôi… tôi...xin lỗi!! tôi… tôi… không… không… biết…” Lâm Tuyết Ngọc cúi đầu ủ rủ, có loại trực khóc.
Bây giờ, Lâm Tuyết Ngọc cực kì hối hận và tự trách ah. Người ta đã không màng mạng sống để cứu mình, mình không cảm ơn còn trách mắng hắn nữa
Hơn nữa nghĩ lại thì cậu ta cũng đã làm gì mình đâu, cởi quần áo cũng là muốn cứu mình mà thôi
Suy nghĩ đến đây, Lâm Tuyết Ngọc đầu cúi càng thấp. Tựa như một đứa trẻ làm sai chuyện vậy
Thấy Lâm Tuyết Ngọc muốn khóc, Lục Đạo lắc lắc đầu rồi đưa bình cứu thương ra trước mặt người đẹp, hờ hững nói
“
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cuc-lien-minh/2194218/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.