Phòng giám đốc
Tóm được Vũ Văn Hải, hắc y nhân không có làm ra bát kì hành động gì. Hắn chỉ đứng đó, dùng con mắt Rinegan nhìn thật kỹ Vũ Văn Hải
Cho đến Vũ Văn Hải, sắc mặt hắn giờ tím tái đi vì thiếu o xi, hắn vùng vẫy muốn thoát thân, thế nhưng dù hắn có cố gắng bao nhiêu thì cánh tay của hắc y nhân vẫn như gọng kim, kèm thật chặt lấy cổ hắn
“ Ha…ha…”
Đột nhiên, phía sau lớp mặt nạ phát ra tiếng cười khoái trá, chỉ là tiếng cười thật sự quá âm u, lại để cho bất kì ai nghe thấy phải rợn tóc gáy
“ Đúng là thú vị ah!! chỉ là một tên quý tộc quần là áo lụa, lại có người bỏ ra 50 tỷ Nguyên Tệ để ám sát” Hắc y nhân cười chẳng đáng
“ Mà thôi, nhiệm vụ dễ dàng mà lại tiền nhiều, đúng là mồi ngon ah. Vũ Văn Hải, sang thế giới bên kia, nếu có trách thì trách kẻ chủ mưu ah”
Một câu này, ở trong tai Vũ Văn Hải chẳng khác nào lời tuyên bố tử vong. Hắn mắt mở thật lớn, tràn đầy tuyệt vọng, kinh hoàng nhìn hắc y nhân. Hắn liều mạng dãy dụa, muốn tìm lấy một cơ hội sống, nhưng là… tất cả đều vô ích
“Vũ gia đại thiếu!! để ta tiễn ngươi lên đường ah”
******************
Mắt nhìn K biến mất trên bầu trời, Lục Đạo ánh mắt chợt hiện vẻ phức tạp
“ Nguyễn Ngọc Tuấn!? chẳng lẽ là… không thể nào…”
Nghĩ đến loại khả năng này, Lục Đạo lập tức lắc đầu. Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cuc-lien-minh/2194208/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.