Ba ba ba ba!
Mc vừ dứt lời, chính là từng trào vỗ tay như pháo nỗ, thậm chí, lẫn trong đó còn có, bên trong còn có tiếng huýt sáo, âm thanh ủng hộ.
"Công chúa Piano”
"Đại tài nữ"
...
Thanh âm cuồng nhiệt vang vọng cả bầu trời tối đầy sao, có cả nam lẫn nữ. Nhìn được, danh khí của Thúy Kiều không hề nhỏ
“ Kiều, em lên đi. Còn việc này, cứ để anh lo” Lục Đạo hướng Thúy Kiều cười nói
Thúy Kiều khẽ gật đầu. Quan tâm quá mức nên nàng mới quên mất. Bạn trai mình sở hữu giọng ca cùng tài đánh đàn Piano vô song cỡ nào
Không nói tiếng ca đầy ma lực, chỉ bằng tài đánh đàn khiến người nghe lâm vào ý cảnh thì Thúy Kiều tự nhận dù tu luyện chục năm cũng không làm được
Nghĩ vậy, Thúy Kiều trở nên thoải mái hơn nhiều, hướng Lục Đạo gật đầu
“ Ừm, vậy em nghe anh”
Nói xong, nàng xoay người đi, đồng thời tâm niệm khẽ động
Trong nháy mắt, quần áo trên người Thúy Kiều thay đổi. Bộ đồng phục học viện biến mất, thay vào đó là một chiếc váy đầm thấp ngực trắng như tuyết, kết hợp với dáng người cao gầy cùng khí chất dịu dàng, giờ phút này, Thúy Kiều thật xứng đáng với hai chữ: Công Chúa
Ngay cả người gần giường gần gối với Thúy Kiều là Lục Đạo, cũng phải một trận kinh diễm. Huống chi là đám học viên ở dưới. Con mắt ah!! gần như lòi cả ra ngoài
Thúy Kiều không có quan tâm ánh mắt của người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cuc-lien-minh/2194198/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.