“ Cái này sao được, nói gì thì nói ngài cũng là bạn bè của Thất Đức sư thúc ah” Trần Lê Phúc lắc đầu, trịnh trọng từ chối. Nói vậy, nhưng thực tế, hắn vì chuyện này buồn bực rất nhiều à
Trần Lê Phúc mặc dù cà lắc cà phơ, một vẻ chẳng quan tâm cái gì trên đời, nhưng thật ra thằng này tương đương kiêu ngạo.
Cũng phải, bằng vào độ tuổi của hắn, có thể đánh bại hơn 3000 học viên để nắm top 4 Thiên Bảng trong ba năm liền,đích xác có đủ kiêu ngạo
Thế nên, việc phải gọi một nam sinh khóa dưới làm sư thúc. Trần Lê Phúc biểu thị không phục ah
Bất quá, hắn từ nhỏ được cha dạy bảo nghiêm khắc về vấn đề tôn sư trọng đạo. Thế nên, lòng tuy không phục, nhưng hắn vẫn thẳng thắn gọi Lục Đạo bằng hai chữ sư thúc
Hơn nữa, gọi Lục Đạo là sư thúc, hắn đích cũng là có có một chút dị tâm
Đối với Trần Lê Phúc chấp nhất không thay đổi xưng hô, Lục Đạo một trận cười khổ, nhưng cũng không có từ bỏ, mà nói
“ Hic, Trần đại ca à. Ví dụ như em mua chuộc cả trường, để cả trường đi kết nghĩa anh em với thằng Thất Đức. Vậy anh cũng gọi cả trường là sư thúc, sư cô sao?”
“ Cái này…” Nghe thế, Trần Lê Phúc ngẩn ngơ, gãi đầu không biết trả lời ra sao
Thấy đối phương do dự, Lục Đạo liền rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục khuyên nhủ
“ Hai chữ “sư thúc” có ý nghĩa rất nặng, không chỉ là cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cuc-lien-minh/2194192/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.