“ Con người ta có hai cấm kị, trong đó nữ nhân ta là một cấm kị, ở đây chính là Thúy Kiều. Ngô Cẩu không chỉ xúc phạm nàng, mà còn có ý định cưỡng hiếp nàng. Mặc dù chỉ là câu nói, cái giá hắn phải trả, chính là mạng sống của mình” Ngừng lại một chút, Lục Đạo đầu lệch sang một bên, hai mắt híp lại nhìn Bùi Ngọc Lan, không có chút nào sợ hãi, cười nhạt nói
“ Muốn ta tha hắn!? cũng được, viện trưởng tự mình động thủ đi”
Cái gì!?
Nhất thời, toàn trường choáng váng. Trong lòng chấn động tới không có từ ngữ nào để hình dung. Bọn họ chết lặng đứng đó, thần sắc ngơ ngác nhìn Lục Đạo
Quá to gan…. Quá cuồng vọng… quá bá đạo
Bùi Ngọc Lan là ai, nàng là viện trưởng học viện Hà Bắc ah. Nếu coi học viên Hà Bắc như một quốc gia, thì Bùi Ngọc Lan chính là hoàng đế, mà Sở Dao Dao, không khác gì khâm sai đại thần
Chống lại khâm sai đại thần đã to gan rồi, giờ đến hoàng đế tự mình ra truyền “ thánh chỉ” thả người mà Lục Đạo còn không thả. Đã thế còn khiêu khích hoàng đế tự động thủ. To gan sao!? không? phải là điên rồ mới đúng
Chấn động qua đi, chính là vô tận khâm phục. Học viện Hà Bắc thành lập cả trăm năm, nhưng chưa từng có ai như Lục Đạo, dám thách thức viện trưởng. Lục Đạo vì người mình yêu làm đến mức này, không thể không nói, Phong Thần đúng là kẻ si tình
Bất quá, có một người không phục,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cuc-lien-minh/2194183/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.