Lý Thế Dân quỳ xuống đất, ánh mắt đỏ hồng, chắp tay nói: “ Nhi thần nào dám làm chuyện đại nghịch bất đạo, Hoàng huynh cùng Tề Vương bí mật hưng binh, dẫn dắt mấy ngàn binh lính xông vào Huyền Vũ Môn, ý đồ tạo phản. Nếu không có dám huynh đệ ở bên cạnh nhi thần cứu giúp, e rằng lúc này nhi thần đã bị Hoàng huynh giết chết, thủ cấp bị cắt bỏ”
Lý Uyên biết quá rõ Lý Thế Dân diễn kịch, chỉ quát lớn: “Ta hỏi ngươi Nguyên Cát còn sống hay đã chết?”
Lý Thế Dân ra vẻ sợ hãi cúi đầu nói: “ Thưa phụ hoàng, Tề Vương đã dẫn binh trốn chạy, tung tích chưa rõ”
Lý Uyên nghe vậy thì thở dài một hơi, sau đó hướng Lý Thế Dân nói:“ Ngươi nghĩ rằng Trẫm sẽ tin tưởng lời nói một phía của ngươi sao? Trẫm muốn gặp Tề Vương, chỉ có gặp Tề Vương Trẫm mới định đoạt được hành vi hôm nay của các ngươi là đúng hay sai, ngươi nghĩ chỉ có lời nói một phía của ngươi có thể phục chúng hay sao? Có thể ép buộc Trẫm trao ngai vàng này hay sao?”
Lý Thế Dân từ từ đứng lên, trầm mặc nói:“ Phụ Hoàng, nhi thần quyết không có ý đó, Thái Tử và Tề Vương đích thực tạo phản, tại sao người lại thiên vị. Kể từ lúc Thái Nguyên khởi binh đến nay, nhi thần vì phụ hoàng đánh nam dẹp bắc, liên tục thảo phạt nhà Tùy, Vương Thế Sung, Lý Mật, Đột Quyết xâm phạm. Nhi thần tự thấy không có chỗ nào kém hơn Hoàng huynh, vì sao người liên tục thiên vị Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cuc-chuong-khong-gia/2714991/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.