Tiếng chuông điện thoại báo thức đã làm cho tôi bừng tỉnh. Lúc này, tôi vẫn còn ngờ ngợ là có chuyện gì đó làm cho tôi hạnh phúc lắm nhưng không nhớ ra được. Tôi lăn lộn trên giường để cố trở lại giấc ngủ, bất chợt, toàn bộ ký ức của ngày hôm qua bỗng đồng loạt ùa về trong tôi. 
“ Anh Lâm Phong” tôi hét lên rồi bật ngồi dậy, mắt đảo nhanh quanh căn phòng để kiếm tìm anh. 
“ Chào buổi sáng Bella, em lăn qua lộn lại giống hệt con mèo lười vậy đó” anh vẫn đứng ở vị trí anh xuất hiện hôm qua và cười tươi nhìn tôi. 
Tôi vui mừng tột độ, vội vã nhảy xuống giường và ôm chầm lấy anh. Sau đó tôi lại thấy hối hận vì hành động bất ngờ của mình, tôi ngước lên nhìn anh, anh mỉm cười và một cách âu yếm, anh vuốt lên mái tóc của tôi. 
“ Anh ở bên em cả đêm qua sao?” tôi thì thầm 
“ Em quên rồi sao, anh rất thích nhìn em ngủ mà” anh vuốt ve gương mặt của tôi cười nói. 
“ Vậy em làm cho anh không ngủ được rồi, anh có mệt không?” tôi kìm nén cảm xúc muốn được hôn lên đôi môi của anh. 
“ Em đừng lo Bella, thức đêm với anh không là vấn đề” anh ôm lấy tôi vào lòng và nhẹ nhàng nói. 
“ Vậy à, ah, bố em” tôi chợt nhớ ra. 
“ Bố em cũng mới vừa thức dậy thôi, bây giờ ông đang gắn mấy sợi cáp ở mui xe cho em đó” anh trấn an tôi. 
“Anh chờ em một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cuc-chuong-khong-gia/2714719/chuong-29-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.