Phía trên Vân Hải, một trong Thanh Vân lục cảnh, hai đứa bé một nam, một nữ khoảng sáu bảy tuổi đang ngồi trên đỉnh đầu của Thủy Kỳ Lân. Vẻ mặt của hai đứa trông rất cao hứng, luôn miệng hò reo, ra lệnh cho Thủy Kỳ Lân hết bay hướng đông rồi lại bay hướng tây, nhưng điều kỳ lạ là Thủy Kỳ Lân lại thực hiện một cách răm rắp lời của hai đứa bé, không một chút phản đối. 
“ Linh Tôn, mau qua bên kia, nhanh lên, nhanh lên” đứa bé trai ngồi đầu lớn tiếng nói. 
“ Tiểu Vân ca ca, chúng ta lại đằng này chơi vui hơn nè” đứa bé gái ngồi sau kéo áo tiểu Vân và chỉ tay theo hướng ngược lại. 
“ Tiểu Ngọc, đã giao mỗi người luân phiên ra lệnh cho Linh Tôn trong một giờ, đang ở lượt của huynh mà, muội chờ đi” 
Thủy Kỳ Lân vẻ mặt rầu rĩ, nó đã bị tiểu Vân và tiểu Ngọc dính lấy suốt buổi sáng hôm nay, thói quen nằm sưởi nắng ưa thích vẫn chưa thực hiện được. Thủy Kỳ Lân rất lấy làm phiền phức nhưng ngặt nổi chủ nhân Lâm Phong yêu cầu phải nghe lời hai đứa nhóc này, nếu không nó đã tìm cách bay đi mất. 
Đám đệ tử Thanh Vân Môn ở Ngọc Thanh Điện đã quá quen thuộc với cảnh tượng hai đứa bé cưỡi Thủy Kỳ Lân bay khắp nơi trên Thông Thiên Phong, ánh mắt người nào cũng ngưỡng mộ không thôi. 
“ Sư huynh, đệ nghe nói tiểu Vân và tiểu Ngọc tuy tuổi còn nhỏ nhưng tu vi rất cao có phải không?” một nam đệ tử hỏi một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cuc-chuong-khong-gia/2714692/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.