Chương trước
Chương sau

"Sao daddy cậu mãi không có động tĩnh gì vậy?" Hạ Tử Minh chăm chú nhìn vào màn hình máy tính
"Cũng là daddy của cậu nữa đó." Hắc Lãnh Thần thờ ơ
"Bởi vậy mới nói daddy không giống tớ gì cả. Nếu là tớ thì chắc chắn mami hiện giờ đã được cảm nhận sự ngọt ngào từ..."
Cạch... [ tiếng bàn phím máy tính ]
"Cậu làm cái gì vậy? Tớ đã mất công chuẩn bị như vậy mà." Hạ Tử Minh nhăn nhó
Hắc Lãnh Thần vẫn lạnh nhạt không quan tâm đến thằng bạn có đầu óc đen tối đang loạn lên đòi cậu bắt đền.
Trưa nay mới vừa ăn xong Hắc Lãnh Thần đã bị Hạ Tử Minh lôi ra quán cà phê để theo dõi mami. Hạ Tử Minh lo nhiệm vụ hack camera còn việc điều khiển thang máy do Hắc Lãnh Thần phụ trách.
Sau hơn mười phút lên xuống, cuối cùng thì cửa thang máy cũng được mở ra do Hắc Lãnh Thần không chịu nổi cái vẻ mặt mong đợi được trông thấy cảnh không nên thấy một cách thái quá của Hạ Tử Minh.
Cửa vừa mở Hạ Ninh Dung lập tức thoát khỏi vòng tay Hắc Hoàng Thiên, cô nhanh chóng chạy ra ngoài, trước đó còn không quên ném cho anh ta một ánh nhìn căm ghét.
"Điều tra xem ai làm."
Hắc Hoàng Thiên hoàn toàn có thể nhận ra được sự bất thường này. Tốc độ của thang máy này là 100m/phút, có thể đi từ tầng trệt lên đến tận tầng thứ một trăm chỉ trong năm phút nếu không dừng lại giữa chừng. Vậy mà lại mất đến gần mười lăm phút để đi từ tầng chín mươi xuống tầng trệt. Hơn nữa, trong suốt quá trình không có lấy một người bước vào. Đây rõ ràng là đã có người tác động đến.
Hạ Ninh Dung trở lại xe, Bách Kha đã chờ sẵn từ trước.
"Bà trông có hơi khác đó. Ai chọc giận gì à?"
"Cũng tại cái tên mặt lạnh Hắc Hoàng Thiên đó, thật là tức chết tôi mà. Ông nói xem, anh ta biết gì về tôi mà dám nói tôi đã làm mẹ rồi mà vẫn có quan hệ với những người đàn ông khác." Hạ Ninh Dung bức xúc
"Ừm... Tôi thấy anh ta nói cũng đúng. Nếu tôi không về đuổi Masker ra khách sạn thì chẳng phải sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ ăn bà sao?" Bách Kha gật gù
"Tôi không ăn cậu ta thì thôi đi, cậu ta dám?"
"Ok, bà luôn đúng. Vậy tối nay nữ thần đại nhân của tôi có thể cho tôi ra ngoài ăn một bữa được không? Tôi đã ngán mấy món cháy khét lẹt của bà lắm rồi!" Bách Kha khổ sở
"Đó là vinh hạnh của ông đấy." Hạ Ninh Dung liếc xéo
"Bà từ bao giờ trở nên tự kiêu như vậy hả? Tôi thật sự muốn gặp Hạ Ninh Dung của sáu năm trước á."
"Hạ Ninh Dung của sáu năm trước đã chết rồi."
~ Nhà hàng A ~
"Ơ tiểu mặt lạnh nhà tôi vẫn chưa về sao?" Phong Lâm ngơ ngác đi từ ngoài vào
Quất Trương: "Tiểu thiếu gia hôm nay không đến ạ."
"Vậy sao? Lúc nãy tôi còn thấy thằng bé đi ra từ nhà vệ sinh mà."
Quả thật là Phong Lâm có trông thấy một cậu bé rất giống với Hắc Lãnh Thần đi ra từ nhà vệ sinh. Cậu ta có lên tiếng gọi nhưng cậu bé đó chỉ quay lại nhìn rồi không nói gì mà chạy đi.
Hắc Hoàng Thiên cũng không quan tâm đến chuyện đó, dù sao thì trên đời này người giống người cũng là chuyện bình thường thôi. Nhưng cho đến khi anh được tận mắt chứng kiến...
________
Sau một tiếng năn nỉ ỉ ôi cuối cùng Bách Kha cũng thuyết phục được Hạ Ninh Dung cho đi ăn nhà hàng. Tuy cô nấu ăn không giỏi nhưng lại rất có chí học tập, chỉ có điều càng học thì trình độ nấu ăn càng dở tệ. Cũng may là Hạ Tử Minh không thừa hưởng cái gen xấu này từ mami, nhưng Hạ An Chi thì có vẻ là ngược lại.
Dường như Hạ Ninh Dung khá có duyên với đôi vợ chồng sắp cưới Lâm Bạch Nam thì phải. Đến tận nhà hàng này mà cũng có thể chạm mặt nhau.
"Hôm nay lại là anh nào nữa đây?"
Giọng nói châm chọc phát ra từ phía sau không khỏi chói tai.
"Bị tôi nói trúng tim đen rồi sao?" Mạc Hân Vy đi đến trước mặt Hạ Ninh Dung
Hạ Ninh Dung: "..."
"Anh Bạch Nam, ngày xưa anh bỏ cô ta là quyết định đúng đắn đó. Không biết chừng cái người đàn ông hôm trước nhận hai đứa nhóc này là con lại bị đổ vỏ không chừng." Mạc Hân Vy nũng nịu ôm lấy cánh tay Lâm Bạch Nam
"Thật ấy hả?" Bách Kha tròn mắt
Hạ Ninh Dung chưa kịp đáp lại thì Mạc Hân Vy đã nhanh nhảu thuật lại mọi chuyện, tiện thể còn thêm mắm thêm muối vào.
"Thật vậy sao?"
Giọng nói lạnh lẽo vang lên thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
"Hắc tổng..." Hạ Ninh Dung hốt hoảng
"Hai đứa nhóc cô nói là hai đứa trẻ này?" Hắc Hoàng Thiên liếc mắt về phía Hắc Lãnh Thần và Hạ An Chi
Mạc Hân Vy không đáp lại, ánh mắt long lanh vẫn dán chặt trên khuôn mặt của người đàn ông cao lớn phía trước với vẻ khao khát.
Hắc Hoàng Thiên cau mày khó chịu.
"Hắc tổng hỏi sao không trả lời?" Quất Trương gằn giọng
Lâm Bạch Nam thấy vợ sắp cưới bị người khác bắt nạt thì khó chịu ra mặt: "Mấy người là ai hả? Không có học sao?"
Mọi người bỗng cảm thấy lo lắng thay cho đôi vợ chồng thiếu hiểu biết này. Trước nay chưa ai dám ăn nói như vậy với Tổng Giám đốc Hắc Châu cả. Tên Lâm Bạch Nam này là muốn tìm đường chết?
"Tôi hỏi lại lần nữa, có đúng là hai đứa trẻ này không?" Hắc Hoàng Thiên nhấn mạnh
"Ừm... đ... úng..." Mạc Hân Vy bị ánh mắt lạnh thấu xương của anh ta làm cho run rẩy
Nhận được câu trả lời Hắc Hoàng Thiên nhìn thẳng vào Hạ Ninh Dung.
"Hắc tổng, là cô ấy hiểu lầm thôi. Tôi chưa bao giờ nói Hắc Lãnh Thần là con tôi cả." Hạ Ninh Dung vội vàng đứng lên giải thích
Cô lúc này đang rất sợ. Mạc Hân Vy mới chỉ gặp Hạ Tử Minh có hai lần mà Hắc Lãnh Thần lại trông giống tiểu bảo bối nhà cô như vậy, chắc chắn cô ta sẽ không khỏi nhầm lẫn. Hiện giờ Hạ Ninh Dung cũng đâu thể nói rằng mình vẫn còn một đứa con trai nữa được. Như vậy chẳng phải sẽ lộ ngay sao?
Một điều quan trọng nữa là Hạ Tử Minh đang đi mua nước, rất nhanh thôi sẽ trở về. Và đương nhiên điều mà cô luôn cố giấu kín bấy lâu sẽ bại lộ chỉ trong chớp mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.