Hắn ta đã lơ là cảnh giác trước cô. Nhân cơ hội Hạ Ninh Dung cướp súng trên tay hắn, cô xoay người rồi chĩa họng súng vào thẳng mặt hắn.
Lúc này hắn ta mới kịp nhận ra tình thế đã thay đổ, tên còn lại cũng đồng thời rút súng ra chĩa vào Ninh Dung.
" Còn không mau bỏ súng xuống." Hắn ta hét lớn, ánh mắt sắc lẹm như muốn giết người
Cô cười lạnh rồi đi thụt lùi về phía sau, choàng tay qua ôm người cậu bé.
" Tôi khuyên các người nên sớm từ bỏ đi. Đứa trẻ này không phải là người mấy người có thể động vào được đâu" Hạ Ninh Dung cảnh cáo
"Hừ. Mày nghĩ là bọn tao sẽ tin lời mày sao? Cùng lắm thì nó cũng chỉ là một đứa con nhà giàu thôi. Có gì ghê gớm chứ"
Không! Đứa trẻ này căn bản không phải là một người bình thường. Nó là con cháu của gia tộc lớn nhất Châu Á. Nhưng tại sao lại có thể bị đám người này bắt đi được cơ chứ? Không phải gia tộc này có đội ngũ bảo an rất tốt sao?
" Tôi không có thời gian nói nhiều với mấy người. Lập tức cút đi cho tôi" Hạ Ninh Dung quát lớn
" Mày có thể làm gì được bọn tao? Cũng chỉ là một con đàn bà thôi mà" Tên đàn ông đó vẫn ngang ngược
Hạ Ninh Dung chợt bóp cò súng, viên đạn cứ thế nhắm thẳng về phía bọn chúng rồi sượt qua mặt của một tên. Máu trên mặt hắn ta tuôn ra.
" Chết tiệt! Vậy mà mày dám bắn sao? Bá Tiêu. Mày không sao chứ?"
" Mày câm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-la-nu-than-van-nguoi-me/1742600/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.