🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau một hồi giọng nói đứt quãng, trong tai nghe đã yên lặng trở lại.
Tên quỷ nhỏ này, đúng là càng ngày càng xảo quyệt!
Đường Tinh Khanh quẳng cuốn sách sang một bên, đôi mắt cô ngưng đọng.
Cô rất hiểu con trai mình, rõ ràng là vừa rồi Đường Ngũ Tuấn đã đánh trống lảng.
Dù Đường Ngũ Tuấn muốn bảo vệ Đường Tinh Khanh, nhưng Đường Ngũ Tuấn càng không nói thì Đường Tinh Khanh lại càng bất an, cô luôn cảm giác sẽ xảy ra chuyện lớn gì đó.
Mà bây giờ cô lại chẳng làm được gì cả, chỉ có thể làm một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng nhìn ra bên ngoài máu chảy thành sông mà thôi.

Thời tiết bên ngoài cửa sổ âm u, trong sự tĩnh mịch đó dễ khiến người ta có cảm giác đè ép khó thở.
Đông Phùng Lưu ở trong phòng, phong thái nhàn rỗi ngồi trước bàn, ngón tay chốc chốc lại gõ lên mặt bàn, tầm mắt anh tập trung nhìn về phía cái cây xanh trên bệ cửa sổ.
Trái ngược với vẻ thản nhiên của Đông Phùng Lưu, Nam Cường Thịnh có vẻ hơi nôn nóng. Anh ta không ngừng giao phó việc gì đó cho thủ hạ, thỉnh thoảng lại gọi điện thoại, trong lời nói và hành động đã mất đi dáng vẻ công tử thường ngày.
Ting ting ting!
Chiếc đồng hồ cây trong phòng vang lên âm thanh nặng nề khiến tầm nhìn của Đông Phùng Lưu và Nam Cường Thịnh đều bị thu hút qua đó.
Đông Phùng Lưu khẽ hít sâu một hơi đứng dậy, anh cầm lấy chiếc áo vest mặc lên người, điệu bộ bình thản như sắp tham gia một hội nghị thương nghiệp bình thường.
“Chuẩn bị xong hết rồi chứ?”
“Ừ.”
“OK, xuất phát.”
Đông Phùng Lưu quay người định đi ra ngoài thì Nam Cường Thịnh vội gọi với lại.
Dù biết đáp án rồi, nhưng Nam Cường Thịnh vẫn chưa bỏ ý định hỏi: “Lưu, cậu quyết định thật rồi sao? Một khi quyết rồi thì sẽ không quay đầu lại được nữa đâu.”
“Bây giờ tôi vẫn còn đường lui sao? Cho dù tôi có muốn thì Tịch Song cũng không cho tôi cơ hội đó đâu.”
Dứt lời, Đông Phùng Lưu đẩy cửa bước ra, còn Nam Cường Thịnh thì trầm mặc thở dài ở phía sau.
Xem ra lần này Đông Phùng Lưu nghiêm túc thật rồi, thành phố A chắc sắp có biến động lớn rồi đây.

Một đêm này, Đường Tinh Khanh ngủ không yên giấc, cô mê mê man man lúc mơ lúc tỉnh.
Lúc trời tờ mờ sáng, bên ngoài truyền đến từng đợt tiếng nổ, dù cách một tấm cửa sổ cũng làm ồn khiến cho người ta nhức óc.
Đường Tinh Khanh day day thái dương, cô nhíu mày vén chăn lên, lẩm bẩm: “Làm cái gì vậy? Sao ổn thế?”
Đường Tinh Khanh định tìm cô hầu gái để hỏi xem tình hình thế nào, vừa mở cửa cô đã phát hiện bên ngoài không một bóng người.
Dù mấy người giúp việc rất không vừa ý với Đường Tinh Khanh, nhưng họ chưa bao giờ dám lơ là chuyện chăm sóc cô, cũng chưa xảy ra tình trạng không tìm thấy một ai như thế này cả. Giờ là chuyện gì xảy ra?
Đường Tinh Khanh hoàn toàn tỉnh táo, cô đi dọc theo hành lang xuống tầng dưới, thế mà không gặp bất kỳ ai.
Tòa lâu đài lớn này lại giống như một căn nhà ma vậy, mặc kệ ngoài kia đang vang lên âm thanh kinh thiên động địa, bên trong này vẫn yên tĩnh đến lạ thường.
“Ầm ầm!”
Đây là… tiếng nổ sao!?
Một âm thanh chói tai vang lên khiến Đường Tinh Khanh rụt vai lại, sau đó cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi con ngươi co rụt.
Chỉ thấy có mấy chục chiếc trực thăng đang bay tầng thấp lượn vòng quanh trên toà thành, chốc chốc nó lại thả lựu đạn xuống dưới, khiến cho vệ sĩ bí mật ẩn nấp trong tối bị nổ banh xác.
Sự công kích của đối phương rất có tính mục tiêu, phương hướng thả bom đều là các điểm canh phòng quan trọng. Rất nhanh, phòng thủ bên trong tòa lâu đài đã tan rã.
Cùng lúc, bên ngoài cửa có tay súng bắn tỉa cầm vũ khí hạng nặng xông vào, đập tan từng nơi phòng thủ tán loạn. Trong thời gian ngắn ngủi đã khiến cho bên Tịch Song thương vong nặng nề.
Dù cách một tầng cửa kính thủy tinh, Đường Tinh Khanh cũng có thể ngửi thấy mùi máu tanh ở bên ngoài. Cảnh tượng như địa ngục trần gian đó khiến Đường Tinh Khanh vừa quay người đi lại không ngừng nôn ọe.
“Mẹ, mẹ ơi?”
Giọng của Ngũ Tuấn!?
Đường Tinh Khanh giơ cổ tay lên, phát hiện chiếc đồng hồ lại phát ra ánh sáng màu đỏ.
Nhưng lần này cô lại không mang theo tai nghe, sao vẫn có thể nghe thấy giọng của Đường Ngũ Tuấn được nhỉ?
Dường như ý thức được sự khác thường của Đường Tinh Khanh, Đường Ngũ Tuấn giải thích: “Hệ thống làm nhiễu tín hiệu trong tòa lâu đài đã bị phá hủy rồi, bây giờ chúng ta có thể tự do liên lạc rồi ạ.”
Đường Tinh Khanh vừa mới bình tĩnh lại trở nên căng thẳng, nghĩ đến cảnh tượng khủng khiếp ở bên ngoài, cô vội nói với chiếc đồng hồ: “Con không có mặt ở đây đấy chứ? Trời ạ, mau đến chỗ an toàn đi!”
“Mẹ yên tâm, bây giờ con đang liên lạc với mẹ ở phòng máy tính, rất an toàn ạ. Hiện giờ tình hình cấp bách, mẹ nghe chỉ huy của con nha.”
Đường Ngũ Tuấn nhìm chăm chú vào tấm bản đồ, trấn tĩnh nói: “Mẹ, bây giờ mẹ lên tầng hai rồi đi vào căn phòng thứ nhất bên tay trái. Ở đó có mật thất, có thể nối thẳng đường hầm bên dưới, người của bố đang ở đó chờ mẹ.”
“Người ở bên ngoài đều là người của Lưu sao?”
“Vâng, vì cứu mẹ thật sự phải tốn kém của cải lắm đấy.”
“Nhưng sao mẹ cứ thấy chuyện này không đơn giản như vậy nhỉ.”
“Sao thế ạ?”
Đường Tinh Khanh vừa nhanh chóng chạy lên tầng, vừa quan sát xung quanh, cau mày nói: “Bên trong tòa lâu đài này không một bóng người, cũng không thấy bóng dáng Tịch Song đâu cả. Thậm chí đến một người giúp việc cũng không có.”
Đường Ngũ Tuấn tin vào thực lực của Đông Phùng Lưu, cậu bé nói đầy tự tin: “Có lẽ là bọn họ bị thế tấn công của bố dọa cho sợ chạy đi cả rồi.”
“Không, chắc chắn không đơn giản như vậy! Với tính cách của Tịch Song, hắn tuyệt đối không thể làm chuyện chưa đánh đã lui. Đặc biệt là đối diện với Lưu, càng thế này mẹ lại càng lo hắn có kế hoạch khác.”
“Dù hắn có kế hoạch gì, lần này bố tự mình ra mặt, chắc chắn sẽ bắt hắn nếm mùi vị đau khổ.”
“Cái gì? Lưu cũng đến rồi ư?”
Giọng của Đường Tinh Khanh chợt cất cao khiến Đường Ngũ Tuấn hoảng loạn, hỏi: “Vâng ạ, có vấn đề gì sao mẹ?”
Có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề rất lớn là đằng khác!
Đường Tinh Khanh vô thức dừng bước, cô nhìn ngó xung quanh rồi đột nhiên có một loại cảm giác lạnh thấu xương.
Cả ngày hôm nay đều quá thuận lợi, Tịch Song lúc trước bảo vệ nơi này vững như thành đồng, đến một con ruồi cũng không bay vào được. Lần này tại sao lại không phản kháng, mà để mình nghênh ngang rời đi thế này? Thậm chí, còn có vẻ cố ý để cô rời đi...

Tịch Song, rốt cuộc anh đang mưu tính gì hả?
“Mẹ, mẹ đang làm gì đấy?”
Đường Tinh Khanh mở miệng vừa định trả lời, khóe mắt cô đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ra từ trong góc.
Tịch Song?
“Ngũ Tuấn đừng nói chuyện, giữ im lặng nhé.”
“Mẹ, me định làm gì thế? Dù mẹ có phát hiện ra điều gì cũng đừng để ý, cứ làm theo lời con nói trước…”
Còn chưa đợi Đường Ngũ Tuấn nói xong, Đường Tinh Khanh đã tháo chiếc đồng hồ ra rồi nhét vào chiếc túi ở lớp áo trong cùng, sau đó cẩn thận đuổi theo Tịch Song.
Sau khi quanh co một hồi, Đường Tinh Khanh phát hiện cửa thư phòng của Tịch Song đang mở.
Đường Tinh Khanh rón rén đi đến sau cánh cửa, cô dán tai lên nín thở nghe.
“Đại ca, tất cả đều chuẩn bị xong rồi, chỉ còn đợi Đông Phùng Lưu xuất hiện thôi ạ!”
Đường Tinh Khanh nhớ giọng nói này, đó là người đàn ông đầu trọc tâm phúc bên cạnh Tịch Song.
“Rất tốt, lần này phải khiến Đông Phùng Lưu một đi không trở lại, chết không có chỗ chôn!”
Quả nhiên Tịch Song có kế hoạch khác!
Tay chân Đường Tinh Khanh lạnh buốt, đôi tay cô khẽ run rẩy, đồng thời nhẹ nghiêng ngường phía trước, sợ bỏ sót điều gì đó.
Người đàn ông đầu trọc cũng quen nhìn thấy chết chóc, nhưng vừa nghĩ tới cảnh tượng như địa ngục bên ngoài, gã không khỏi nhíu mày nói: “Giết chết Đông Phùng Lưu như vậy vẫn có chút lợi cho hắn. Để giết hắn, lần này không ít anh em của chúng ta đã hi sinh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.