Cô hầu gái thấy Đường Tinh Khanh lộ ra nụ cười mê người thì càng kinh thường cô gái này không biết liêm sỉ. Cô ta không hiểu vì sao loại phụ nữ này lại có thể khiến Tịch Song một lòng một dạ với cô ả đến vậy.
Trong lúc cô hầu gái đang thầm suy đoán vẩn vơ, Đường Tinh Khanh cũng chẳng nhàn rỗi, đầu óc cô xoay mòng mòng như đang mưu tính gì đó.
Cuối cùng ánh mắt cô dừng lại trên khoảng sân thượng rộng rãi, đôi con ngươi chợt phát sáng.
“Ở trong này hơi ngột ngạt, tôi muốn ra ngoài cho thoáng khí, cô không cần đi theo đâu.”
Dứt lời, Đường Tinh Khanh đi một mình ra ngoài.
Cô hầu gái khinh khỉnh không thèm để ý đến Đường Tinh Khanh mà quay người đi làm việc của mình.
Đường Tinh Khanh tay nâng vạt váy đứng một mình trên sân thượng, hai mắt cô tập trung nhìn xuống phía dưới, đồng thời cầm lấy giấy bút đứng trước bàn phác họa.
Ở trên sân thượng vừa có thể thưởng thức phong cảnh đẹp nhất nơi đây, đồng thời cũng có thể quan sát rõ ràng tình tình canh phòng bên trong tòa lâu đài.
Đường Tinh Khanh đã nhắm đến nơi này từ lâu, ngày trước cô không thể tự do hành động nên chỉ đành âm thầm tính toán. Bây giờ có cơ hội, cô phải chớp lấy thời cơ vẽ lại bản đồ. Chỉ cần có bản đồ là cô có thể chọn ra được con đường chạy trốn tốt nhất để tùy cơ hành động.
“OK, xong!”
Vẽ xong nét cuối cùng, Đường Tinh Khanh cất giấy bút đi, trong lòng cô thấy khá vui vẻ.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500348/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.