Tên bắt cóc với vẻ mặt mất kiên nhẫn ở trước cửa sắt mở một cửa sổ nhỏ, gần như vừa hay chỉ lộ ra nửa khuôn mặt không trọn vẹn.
“Nhóc muốn chết có phải không, chưa từng làm con tin cũng từng xem phim chứ, nhóc không biết kết cục của việc chọc giận bọn ta sao? Dẫu sao chuyện giết con tin cũng không phải là chưa từng xảy ra, nhóc thật sự muốn thử sao?”
Đối mặt với lời đe dọa của tên giặc cướp, Đường Ngũ Tuấn chỉ cười một tiếng, cậu khinh thường nói: “Các người không phải đã điều tra qua tình hình của tôi rồi sao? Daddy tôi là Chủ tịch của tập đoàn Đông Phùng, tôi đáng tiền như vậy sẽ không tin các người thật sự có thể nỡ lòng giết con tin đâu.”
Tên bắt cóc á khẩu không nói được gì, Đường Ngũ Tuấn nói rất đúng, nhưng hắn lại không muốn chịu thua, vì vậy lạnh lùng nói: “Cho dù không thể giết con tin, nhưng đánh ngươi trầy da tróc thịt cũng không phải là vấn đề, ngươi không sợ sao?”
Đường Ngũ Tuấn vẫn không thèm để ý nói: “Cũng đã không tiếc cho tôi thêm đồ ăn, tôi vẫn thật không tin chú có thể giơ tay đánh tôi. Nhìn dáng chú cũng không phải là ông chủ nhỉ, ông chủ của chú nhất định đã dặn dò chú phải đối xử tốt với tôi…”
Hai con mắt lộ ra của tên bắt cóc đó trợn tròn như mắt bò, hắn luôn cảm thấy đứa trẻ này có thể dò xét thế giới nội tâm của hắn vậy, lại tỏ ra có chút sợ hãi.
Đoán là cũng không muốn nói chuyện thêm với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500334/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.