Thật là kì lạ!
Bây giờ nét biểu cảm và tâm trạng của Phương Minh đều thể hiện sự kinh ngạc.
“Tôi hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì?”Phương Minh không ngờ ngay tới cả sự việc thế này Nam Cường Thịnh cũng hiểu lầm, lẽ nào trong mắt Nam Cường Thịnh cô chỉ là một người phụ nữ bạo lực vô tình vậy thôi à?
“Tôi không hề cho rằng người của nhóm đua xe lại dám tự ý hành động khi không có mệnh lệnh của cô, hơn nữa còn cảnh cáo tôi không được lại gần cô.”
Đôi đồng tử mắt của Nam Cường Thịnh khiến cô cảm thấy rất nhức mắt, cũng khiến cô cảm thấy con tim lạnh đi vài phần.
“Ồ! Ý anh là người đó là kẻ tôi phái tới để đối phó với anh à?” Phương Minh nghiêng đầu sang một bên, chỉ có điều giọng nói của cô không còn cứng nhắc như trước đây nữa mà nghe có vẻ như đúng là đã làm chuyện gì có lỗi.
“Tôi không nghĩ là còn có sự giải thích nào khác? Bằng không em có thể gọi tên nhãi đó ra đây, chẳng phải em đã đưa hắn đi sao?”Nam Cường Thịnh đảo mắt nhìn bốn phía, nhưng ngoài hai người bọn họ ra thì chẳng còn ai ở đó nữa.
Phương Minh khẽ lắc đầu và nói: “Nam Cường Thịnh, nếu đúng như lời anh nói thì tại sao tôi phải đưa cậu ta đi mà không để cho cậu ta tiếp tục hành thích anh.”
Nam Cường Thịnh nheo mày và nói: “Điều đó thì tôi không biết, vì thế cô nghĩ mình có nên giải thích một chút không?”
Nam Cường Thịnh không phải là người không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500314/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.