Suốt cả quá trình Đường Ngũ Tuấn chỉ lạnh lùng nhìn Phương Dĩnh, nhưng ánh mắt cậu không giống như đang nhìn chằm chằm vào Phương Dĩnh, mà là đang suy nghĩ về chuyện gì sâu xa hơn.
“Ngũ Tuấn, nếu có người hại mẹ của con thì con sẽ làm thế nào?” Đông Phùng Lưu lại cười mà hỏi câu này.
Đường Ngũ Tuấn lắc đầu khó hiểu, sau đó nói: “Con còn chưa nghĩ kỹ nữa, nhưng hẳn là bố rất thành thạo trong lĩnh vực này nhỉ.”
Thay vì nói Đường Ngũ Tuấn không biết nên làm thế nào, nói đúng hơn là Phương Dĩnh đã chẳng còn bất cứ thứ gì để mất nữa rồi. đối với những kẻ làm tổn thương đến Đường Tinh Khanh, cậu sẽ dùng mọi cách để cướp lấy tất cả mọi thứ của kẻ đó, bất kể là lòng tự trọng, tiền của, danh tiếng hay bất cứ thứ gì khác.
Nhưng người phụ nữ Phương Dĩnh này đã hoàn toàn mê muội, hơn nữa cô ta chẳng qua cũng chỉ là một nhân viên nho nhỏ chẳng hề có tiếng tăm gì, điều đặc biệt nhất ở cô ta chính là rất cố gắng nỗ lực mà thôi.
Có lẽ chính vì thế nên cô ta mới ganh tị đến nhường này.
Nhưng số phận của mỗi người vốn dĩ hoàn toàn khác nhau, nếu kiên quyết muốn tranh giành vị trí của người khác, thậm chí là phá hủy những thứ vốn thuộc về người khác, vậy thì thật sự quá ngu xuẩn rồi.
Không thể nào cướp được đồ của người khác, ít nhất thì không thể cướp được đồ của Đường Tinh Khanh, bởi vì đã có cậu và bố đây rồi. Đường Ngũ Tuấn nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500302/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.