Nếu như Đường Tinh Khanh chưa gặp Phương Dĩnh, có thể cô đã đồng ý rồi, nhưng hiện giờ cô lại cảm thấy rất khó xử bởi, cô vì quan hệ cá nhân mà cướp đi chức vụ của người khác, cô lắc đầu nói: "Làm thư ký chán lắm, cho em thử công việc khác đi."
Nghe câu trả lời của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu vội vàng đặt tay lên trán của Đường Tinh Khanh, dùng tay kiểm tra vầng trán trắng nõn của cô, như có điều đáng suy nghĩ nói: "Ơ, em cũng không sốt mà? Vậy sao đầu lại nghĩ ra chuyện gì vậy?"
Đường Tinh Khanh lẩm bẩm, nhanh chóng dẹp bỏ suy nghĩ, gạt tay của Đông Phùng Lưu, tức giận nói: "Mặc kệ em, đầu anh mới chứa cái gì thì có?"
Đông Phùng Lưu bất lực nói: "Em nghĩ anh thật sự cần một thư ký, hay là em nghĩ anh thật sự muốn em đi làm sao?"
Đường Tinh Khanh không chịu được nữa, nói: "Lại thế, lại thế rồi, có phải lại là lý luận một “ bình hoa” và “chim hoàng yến” đó không? Bởi vì anh- tổng giám đốc Đông Phùng Lưu có năng lực, vậy nên việc của em là phải thật xinh đẹp đúng không?"
(*) Bình hoa: Hình dung người phụ nữ chỉ có vẻ đẹp bên ngoài mà không có tố chất nào khác.
(*) Chim hoàng yến: Không làm chuyện gì khác chỉ biết ngồi lê chuyện của người khác.
Đông Phùng Lưu đưa tay gõ nhẹ vào đôi lông mày đang nhíu lại của Đường Tinh Khanh, cười đáp: "Chính xác, một chút là hiểu liền, mấy ngày nay chưa được khai sáng em."
"À, nhưng mà cho dù là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500298/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.